Chương 4 - Ánh Trăng Chưa Tàn (90 Ngày Đếm Ngược)

75.

 

Tôi đã vẽ xong bản thiết kế, có thể bắt tay vào việc từ bây giờ.

 

Khi những cơn đau ập đến từ dạ dày, tôi thật hận không thể nuốt luôn cả bình thuốc giảm đau vào bụng. 

 

Nhưng thuốc cũng không thể uống nhiều, tôi đành phải tìm chuyện khác để làm phân tán sự chú ý. Thế là… tôi bắt đầu lật quyển nhật ký ra xem…

 

Trong quyển lớp mười hai có viết một câu: Sóng nước thu ba, ngàn hạt minh châu cũng không đủ.

 

Khi đó, là tôi dùng những lời này để miêu tả đôi mắt của Tạ Vãn Dương. 

 

Gương mặt của anh sắc sảo, chiếc mũi cao thon. Khéo nhất chính là bên trên mí mắt anh có một nốt ruồi nhỏ, khi mở mắt không thấy nhưng khi nhắm sẽ hiện. 

 

Lúc cùng Tạ Vãn Dương chính thức quen nhau, tôi rất thích hôn lên nốt ruồi này.

 

Anh ấy còn trêu tôi, nói đây chắc chắn là ấn ký từ kiếp trước mà tôi lưu lại cho anh. Lúc anh mở mắt sẽ trông thấy tôi trước mặt, khi anh nhắm mắt không nhìn thấy tôi nữa thì nốt ruồi này sẽ xuất hiện, biến thành hình dáng của tôi, chiếm trọn ký ức của anh.

 

74.

 

Dạ dày đau không tài nào ngủ được.

 

Trời cũng trở lạnh rồi, thật muốn để Tạ Vãn Dương giống như trước đây giúp tôi làm ấm ổ chăn…

 

73.

 

Xem một bộ phim tên là [Tầm mộng hoàn du ký]. Trong phim có một câu thoại: “Chết không phải là điểm cuối của cuộc đời. Lãng quên mới phải!”

 

Điểm cuối của cuộc đời tôi, lại là khi nào đây?

 

72.

 

Hôm nay là ngày lập đông.

 

Tôi cao hứng mua đồ về gói bánh chèo, lấy cà rốt và thịt làm nhân.

 

Tôi hơi có triệu chứng của quáng gà. Có lần bởi vì mắt mờ không nhìn thấy đường mà trật chân khiến Tạ Vãn Dương cứ đau lòng mãi. 

 

Về sau, anh nói ăn cà rốt sẽ giúp đôi mắt minh mẫn hơn, nhưng tôi lại không thích ăn cà rốt. Thế là Tạ Vãn Dương liền tìm đủ mọi cách để dỗ tôi ăn được nhiều hơn.

 

Cà rốt hấp, cà rốt luộc, cà rốt xắt sợi, cà rốt xay nước, bánh chẻo nhân cà rốt... Cứ món nào có dính tới cà rốt thì anh đều sẽ làm thử cho tôi ăn. Nhưng tôi kén ăn lắm, chỉ có cà rốt xay nước và bánh chẻo nhân cà rốt là tôi có thể ăn được nhiều hơn chút thôi.

 

Lúc mới cùng nhau khởi nghiệp, Tạ Vãn Dương vì muốn mua một máy ép nước mà ra sức tiết kiệm chi tiêu, không dám ăn cũng không dám mặc. 

 

Hằng ngày anh đều sẽ ép nước cà rốt cho tôi, mỗi tuần đều phải ăn một bữa bánh chẻo cà rốt nhân thịt.

 

Bây giờ, máy ép cũng đã mốc meo trong tủ, còn bánh chẻo cà rốt nhân thịt chỉ còn lại mỗi mình tôi ngồi ăn.

 

71.

 

Tôi vừa mua một cuốn lịch đây.

 

Nếu dự tính của bác sĩ là đúng thì vào ngày 27 tháng chạp tôi sẽ rời đi. 

 

Haiz... Nói như thế, có phải mẹ và Tạ Vãn Dương sẽ ăn tết không ngon rồi không? 

 

Thật muốn được cùng mẹ vui vẻ đón cái tết này, càng sống lâu thêm mấy ngày nữa...

70.

 

Dạ dày thật sự đau lắm!

 

69.

 

Tự thưởng cho mình một cái bánh kem.

 

Trước lúc chết cũng muốn để lại cho mình chút gì đó ngọt ngào…

 

Nếu là Tạ Vãn Dương trước đó, thì anh sẽ mua cho tôi, nhưng bây giờ có lẽ anh ấy đã không còn để tâm đến cảm xúc của tôi nữa đâu nhỉ?

 

Lúc shipper giao bánh tới, bởi vì dạ dày tôi quá đau, cho nên sắc mặt đã trở nên trắng bệch. Anh shipper liền hỏi tôi: "Chị ơi, chị cần tôi gọi 120 giúp chị không?"

 

Tôi cố gượng cười nói cảm ơn, bảo rằng không cần đâu. Bệnh viện không phải là thứ gì cũng có thể điều trị. Sống chết đều có số cả đấy…

 

68.

 

Tạ Vãn Dương về nhà rồi.

 

Lúc anh trở về tôi đang viết nhật ký, nghe được tiếng mở cửa tôi liền lập tức đóng quyển sổ lại.

 

Trông anh có vẻ hơi mệt mỏi nhỉ?…

 

Tôi vốn định rửa rổ hồng lấy từ chỗ mẹ về cho anh ăn. 

 

Nhưng lâu quá rồi, rổ hồng cũng đã hư hết còn gì nữa đâu…

 

Đến tối, tôi gần như dùng giọng điệu nài nỉ để nói với anh: "Ép giùm em một ly cà rốt được không anh?"

 

Tạ Vãn Dương trả lời: "Anh đang rất mệt, em không nhìn thấy sao?"

 

Vậy…

 

Em cũng rất đau, anh không nhìn thấy sao?

 

Em đau lắm đó, anh không nhìn thấy sao?

 

Là rất đau đấy, anh có để ý sao?

 

Em đau đớn cỡ nào, anh có nhìn thấy không?

 

Em đau đến bật khóc, anh có từng nhìn thấy lúc đó của em không?

 

67.

 

Đêm qua, Tạ Vãn Dương quên đóng cửa sổ khiến cho tôi bị cảm lạnh. Trong lúc mơ màng, tôi cảm nhận được anh cúi người dán mặt vào trán của tôi lo lắng nói: "Sao người em nóng thế? Hay là chúng ta tới bệnh viện đi?"

 

Không, đừng đến bệnh viện.

 

Tôi nói mình muốn ăn mì với tôm hùm đất, hỏi anh có thể nấu cho tôi một tô không?

Anh trả lời là được!

 

Chỉ có điều, đến khi tôi mở mắt ra, bên giường trống không chẳng có bóng người nào, cũng không còn chút hơi ấm. Hoá ra tất cả đều là mơ, thế tại sao cảm lạnh lại là thật?