Chương 2 - Ánh Trăng Chưa Tàn (90 Ngày Đếm Ngược)

Anh là học sinh chuyển trường, vào năm lớp mười một đã chuyển đến lớp chúng tôi, được cô chủ nhiệm lớp sắp xếp ngồi sau lưng tôi. 

 

Khi ấy, tôi đã đếm không xuể số lần tôi tranh thủ lúc truyền bài thi để xoay người nhìn lén anh, dù chỉ là vài giây thôi, tôi cũng vui lắm rồi.

 

Tôi rất thích vẽ tranh, trong quyển nhật ký của mình vẫn còn lưu giữ những bức họa do tôi vẽ về anh. Lúc anh chơi bóng rổ, lúc làm bài thi, lúc anh ngủ gục, còn có cả những lúc anh vỗ nhẹ lên vai tôi hỏi thăm xem đề này nên làm thế nào…

 

Trong quyển sổ vẫn còn kẹp một tờ giấy nhỏ. Tuy đã bị thời gian mười sáu năm làm cho hao mòn, nhuộm thêm những vết ố vàng, nhưng nét mực vẫn còn nồng đậm rõ nét: Không thích ăn cá!

 

Dòng chữ này có liên quan đến Tạ Vãn Dương…

 

Lúc đó có một lần tôi tình cờ gặp anh ở nhà ăn. Bạn của anh nói rằng món cá kia rất ngon, có thể gọi về ăn thử. Nhưng anh chỉ cảm ơn ý tốt của bạn mình, sau đó bảo rằng bản thân không thích ăn cá!

 

Sau khi trở về nhà, tôi liền viết ra mảnh giấy nhỏ này rồi kẹp vào trong cuốn nhật ký, lưu lại đến tận bây giờ.

 

Bất chợt mẹ hỏi tôi nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy? Tôi đóng quyển sổ lại, nói với bà: "Con định về nhà ở vài ngày, được không mẹ?"

 

Mẹ hỏi, có phải là tôi lại cãi nhau với Tạ Vãn Dương rồi không? Nhưng tôi vội vàng phủ nhận. Trên thực tế thì ngay đến cãi, anh ấy cũng lười cãi với tôi nữa là…

 

83.

 

Cuộc sống của mẹ được chính bà an bài vô cùng phong phú và tràn ngập sức sống.

 

Hơn 6 giờ sáng, bà kéo tôi ra chợ mua thức ăn, lựa một ít thịt cá tươi và trái cây ngon miệng nhất. Bà còn mua thêm một kí tôm hùm đất, nói giữa trưa sẽ nấu món tôm hùm đất chua cay cho tôi ăn…

 

Sau khi ăn sáng xong, mẹ kêu tôi lái xe chở bà đi học múa. Tôi ngẩn người: "Hả, gì cơ?"

 

Mẹ có chút ngại ngùng nói: "Thì sao chớ! Giờ chỉ cho phép bọn trẻ học múa, còn bà già này thì không đi được à?"

 

Tôi vội dỗ dành nói bà còn rất trẻ mà!

 

Lúc đưa mẹ tới lớp học múa kia, tôi hỏi vị giáo viên dạy múa trẻ tuổi có thể cho phép tôi ngồi dự thính được không? Giáo viên dạy múa tươi cười trả lời được.

 

Mẹ đã thay một bộ đồ múa toàn thân màu trắng, rất hợp với dáng người và khí chất của bà. Mẹ cùng với vài bà dì khác xấp xỉ tuổi mẹ nhẹ nhàng khởi động theo âm nhạc, lưu loát di chuyển từng bước chân. Vòng eo mềm dẻo cùng nét tươi cười tràn ngập trên khuôn mặt bọn họ khiến tôi bất giác có chút ửng đỏ nơi hốc mắt.

 

Đã bao nhiêu năm rồi, tôi đã không quan tâm đến đời sống của mẹ nữa nhỉ? Mà mẹ thì lại hiểu rất rõ bản thân mình thích gì, đam mê đặt ở đâu… Thật muôn màu muôn vẻ!

 

Cái gọi là "Đầu bạc cài hoa xin đừng cười, năm tháng không hạ được mỹ nhân" chắc cũng chỉ có thế!

 

Sau khi tan lớp trở về, mẹ liền chui vào trong bếp nấu cơm còn tôi thì làm trợ thủ cho bà. Tôi nhìn bà đổ cả rổ ớt đỏ rực xào với tôm hùm đất trong nồi, xộc lên mùi cay nồng nặc đến tận óc. Tôi nhịn lấy cơn đau âm ỉ đang dựng cờ khởi nghĩa trong dạ dày, cố gắng ăn vài miếng cho bà vui.

 

82.

 

Mẹ hỏi tôi, là Tạ Vãn Dương tự ăn cơm ở nhà hay đến quán? Hay chiều nay gọi nó sang đây ăn cơm đi?

 

Tôi bảo không cần đâu, anh ấy phải đi công tác.

 

Tôi về nhà mẹ không hề báo với Tạ Vãn Dương, mà chắc anh cũng chẳng biết tôi không có ở nhà đâu nhỉ?

 

81.

 

Mẹ và người chị em thân thiết nhất của mình tham gia thi múa giành được giải nhất. Nhìn mẹ đứng trên khán đài lãnh thưởng, tôi đột nhiên nảy sinh ý định muốn tự tay may một bộ sườn xám cho bà. Vì trong nhà không có vải tốt nên tôi lái xe chở mẹ đi đến studio mà tôi đã cùng Tạ Vãn Dương đồng sáng lập - Nguyệt Sắc Bất Vãn.

 

Tên của anh là Tạ Vãn Dương, còn tôi thì là Minh Nguyệt Hiểu nên liền ghép tên hai đứa lại đặt cho studio. Mặt khác cũng ứng với câu tâm tình nổi danh: ‘Kim vãn đích nguyệt sắc chân mỹ, phong dã ôn nhu’. (Trăng đêm nay thật đẹp, gió cũng thật dịu dàng)

 

Hiện giờ, tuy ánh trăng vẫn còn nhưng tôi không biết, rốt cuộc là Tạ Vãn Dương có còn yêu mình nữa hay không? Thật sự làm người ta phải thổn thức…

 

Tôi dẫn mẹ vào studio. Sắc mặt của cô bé ở bàn tiếp tân có vẻ hơi ngượng ngùng, bảo phải đi báo với sếp Tạ. Tôi nói mình chỉ muốn tới lấy ít đồ rồi sẽ rời đi ngay nên không cần phải thông báo với anh ấy.

 

Cô bé vẫn có vẻ hơi khó xử, còn tôi thì đại khái cũng đã đoán ra được vài phần. Vì không muốn xảy ra tình huống quá khó coi, tôi liền kêu mẹ đợi mình ở phòng khách.

 

Quả nhiên ở trong phòng nguyên liệu may, Hứa Hiểu Nhiên đang được Tạ Vãn Dương cầm tay chỉ dẫn tận tình nên làm như thế nào để biến đổi sườn xám càng thêm khéo léo và tinh xảo nhất.