Chương 16 - Ánh Trăng Chưa Tàn (90 Ngày Đếm Ngược)

 

 

08.

 

Năm Hiệu Hiệu qua đời thứ 16. 

 

Mẹ vợ cũng đi rồi, bà không chịu nổi qua mùa đông.

 

Trước khi mẹ vợ nhắm mắt xuôi tay vẫn từng câu từng chữ gọi tên mụ của con gái mình.

 

"Bình An!"

 

Lúc ý thức của bà trở nên mơ hồ đã nắm lấy cánh tay tôi, lặp lại lời mà bà đã dặn dò trước đêm cô ấy xuất giá: "Tạ Vãn Dương à, sau này nhờ cậu chăm sóc cho Hiệu Hiệu nhà tôi đấy!"

 

……

 

Tôi chôn cất mẹ vợ bên cạnh ba con Hiệu Hiệu, đề tên người lập bia là: "Con gái: Minh Nguyệt Hiệu".

 

Hiệu Hiệu không muốn để tên tôi xuất hiện trên bia mộ của cô ấy, thì nhất định cũng sẽ không hy vọng tên của tôi xuất hiện trên bia mộ của mẹ mình.

 

09.

 

Năm Hiệu Hiệu qua đời thứ 20.

 

Tôi tưởng tượng ra hình dáng của cô ấy vào năm 52 tuổi rồi vẽ thành bức chân dung, là kiểu ảnh cưới.

 

Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi cô ấy ra đi, tôi lại cầm lên bút vẽ. Nhưng tôi không dám vẽ mình ở kế bên, sợ rằng bản thân sẽ làm ô uế vầng trăng tròn sáng rực này.

 

Tôi của năm 52 tuổi đã không còn trẻ nữa. Di chứng từ trận tai nạn xe cộ năm xưa theo tuổi tác lớn dần ngày càng lộ ra rõ nét. Vào mỗi đêm mưa dầm, đau đớn sẽ lan tràn khắp toàn thân khiến tôi trằn trọc chập chờn, ngủ không say giấc. Cuối cùng cũng chỉ đành dựa vào thuốc giảm đau và thuốc ngủ mới có thể duy trì được khoảnh khắc yên ngủ nhất thời.

 

Vào mấy ngày trước có một đôi tình nhân sắp thành hôn tìm đến cửa nhà, muốn nhờ tôi thiết kế giùm cho họ một bộ sườn xám để cô dâu mặc vào khi quay video trong lúc làm lễ cưới. Tôi giơ ngón tay không còn trọn vẹn lên cho cô gái đó xem, nói: "Tôi nghỉ vẽ rồi, cũng không thể vẽ được."

 

Cô gái ấy vẫn chưa từ bỏ ý định, liền giơ một tấm ảnh lên: "Đây là trong lúc tình cờ em có nhìn thấy được bộ sườn xám do thầy làm ra, em thật sự thích nó lắm."

 

Chỉ cần liếc sơ qua thì tôi đã nhận ra đây là bộ sườn xám đầu tiên mà tôi thiết kế cho Hiệu Hiệu. Tôi khéo léo thực hiện những đường chỉ thêu ẩn mình dưới lớp cổ áo cánh sen. Lúc ấy là tôi lật tìm trong một đống tranh thư tịch cổ mới phục hồi được đôi chút đường vân hoa kim ngân ở thời kỳ lục đại.

 

Cây kim ngân còn được gọi là dây leo uyên ương, trên mỗi cành nở ra hai đóa, vào lúc rực rỡ nhất sẽ tựa như hai cái cổ của chim uyên ương đang quấn quýt vào nhau. Có ngụ ý giương tay nâng đỡ, cùng nhau đến bạc đầu!

 

"Người có thể khiến tôi tỉ mỉ ẩn giấu bao nhiêu tâm huyết như thế đã qua đời rất nhiều năm rồi, hiện giờ tôi không làm được như vậy nữa."

 

Cô gái liền chắp tay xin lỗi, không cố miễn cưỡng ép tôi thêm.

 

Dù là hai mươi năm trước hay bao nhiêu năm sau này, chỉ cần mỗi khi tôi nhìn thấy ngón tay không đầy đủ và đôi chân khuyết tật của mình, chỉ cần tôi bị đau nhức tra tấn, chỉ cần tôi không dám cầm bút vẽ tranh thì đều đang nhắc nhở tôi rằng: Đây là dấu vết của lần cuối cùng khi tôi đi gặp Hiệu Hiệu.

 

10.

 

Hiệu Hiệu qua đời năm thứ 45.

 

Lúc này tôi đã 72 tuổi, tóc bạc trắng xóa. Hai năm trước tôi đã dọn vào viện dưỡng lão mà khi xưa Hiệu Hiệu đặt cho mẹ vợ. Đoạn thời gian gần đây, tôi thường nằm mơ thấy Hiệu Hiệu của tôi.

 

Cô ấy quay lưng về phía tôi, đang cười nói vui đùa cùng người khác. Nhưng cứ mỗi khi tôi muốn nhích lại gần thì cô ấy liền sẽ không còn cười nói nữa.

 

Haiz...

 

Nhìn lại cuộc đời này, tôi của thuở thiếu thời thanh xuân đắc ý. Đến tuổi trung niên thì một bước sai, ngàn bước sai. Đến mức khiến cho nửa cuộc đời còn lại chỉ có thể sống trong hối hận và ốm đau tra tấn triền miên.

 

Tôi chỉ kịp nhận ra được hai điều trân quý nhất trong cuộc đời mình là: Tôi đã gặp được Hiệu Hiệu, cùng nên duyên vợ chồng với cô ấy. 

 

Cái thứ hai chính là thành công tiễn bước 158 đứa trẻ thoát khỏi cảnh núi non vùng sâu.

 

Đến khi sắp gần đất xa trời, tôi hẹn gặp đàn anh ở một quán cà phê. Tôi sắp xếp, đóng lại những bản thiết kế của Hiệu Hiệu thành một quyển tập rồi giao cho đàn anh. Anh ta hỏi tôi: "Đây là cái gì?"

 

Tôi đáp: "Trong quyển nhật ký của Hiệu Hiệu có viết: “Chết không phải là điểm cuối của cuộc đời. Lãng quên mới phải!”. Những bản thiết kế này đi theo tôi cũng chỉ là chôn vùi theo thời gian. Theo anh mới có thể giữ cho Hiệu Hiệu vĩnh viễn rực sáng."

 

Đàn anh nhận bản thiết kế, nhưng lại nói: "Dù không có những thứ này thì tôi cũng sẽ không để cô ấy bị lãng quên." 

 

Đàn anh vừa nói vừa chỉ tay sang tiệm áo cưới ở phía đối diện đường cái. Nó có tên là [Nguyệt Sắc].

 

Lúc nãy tới đây tôi không chú ý đến, mặt tiền của cửa hàng áo cưới này rộng khoảng 100m2, nhìn từ bên ngoài vẫn có thể cảm nhận được sự hoa mỹ và tráng lệ của nó. Sườn bên cạnh có treo logo, là một vầng trăng sáng.

 

"Chuỗi dây chuyền của cửa hàng [Nguyệt Sắc] chuyên làm về sườn xám cũng như áo cưới. Nhưng dù là bất kỳ cửa hàng nào thì vật trấn bảo cũng đều là bản thiết kế sườn xám cuối cùng mà Minh Nguyệt Hiệu đã làm ra cho dì."

 

Tôi trầm mặc, bất chợt không hẹn mà cùng bật cười với đàn anh. Có đôi chút tình ý không cần phải nói nên lời.

 

"Cảm ơn anh!" Tôi trịnh trọng bảo thế.

 

Hiệu Hiệu của anh... Sắp được gặp mặt rồi! Nếu như anh thành khẩn, vô cùng thành khẩn nhận sai thì liệu em có còn chịu tha thứ cho anh không?

 

(Hết)