Chương 10 - Ánh Trăng Chưa Tàn (90 Ngày Đếm Ngược)

Tôi nghiêm túc viết tên của mình lên giấy rồi chắp tay trước ngực, sau khi thành tâm hứa nguyện trong lòng thì bắt đầu viết:

 

<1> Muốn may sườn xám cho mẹ.

 

<2> Muốn nuôi bé mèo.

 

<3> Muốn ăn kem với tôm hùm chua cay!

 

<4> Muốn chụp ảnh cô dâu với Tạ Vãn Dương một lần nữa.

 

<5> Mong sau khi tôi đi, mẹ và Tạ Vãn Dương có thể sống mạnh khỏe..

 

Tạ Vãn Dương cũng nghiêm túc viết ra năm điều, tựa như trong ngày kết hôn, anh nghiêm chỉnh nhận lấy tay tôi từ mẹ. 

 

Người chủ trì nói: "Cho dù giàu sang hay nghèo khổ, khỏe mạnh hay thương đau, cho dù là cuộc sống có thuận lợi hay phải đối mặt với khó khăn. Tại giây phút đối phương cần anh nhất, anh có thể không xa không rời, cả đời ở trọn bên cô ấy vĩnh viễn không?" 

 

Anh cũng đã từng nghiêm túc y như thế đáp lời: "Tôi có thể!"

 

Nhưng trong năm điều mà anh viết, câu nào cũng là: Tạ Vãn Dương hi vọng Hiệu Hiệu mau chóng khỏe lại!

 

Tôi đã khóc không thành tiếng…

 

Về sau, có một đêm trời khuya tĩnh lặng. Tạ Vãn Dương tưởng rằng tôi đã ngủ say liền đưa tay tôi lên kề cận vào mặt anh và nức nở nói: "Hiệu Hiệu... Anh thật sự hi vọng biết bao, người phải gánh chịu bệnh tật giày vò sẽ là anh chứ không phải em!"

 

Nhưng mà Tạ Vãn Dương à! Anh có biết không, em cũng giống như anh ngóng trông bản thân mình có thể trường thọ trăm tuổi để có được thời gian dài ở lại bên cạnh anh.

 

Lúc qua hết hai phần của ba tháng, bác sĩ đã khuyên Tạ Vãn Dương: Từ bỏ thôi, đừng hành hạ cô ấy nữa…

 

Tạ Vãn Dương lại ửng đỏ vành mắt đáp: "Sao lại là hành hạ chứ? Ông mau cứu lấy cô ấy đi, tôi chỉ có mỗi mình Hiệu Hiệu thôi..."

 

Bác sĩ ái ngại nhìn về phía tôi. Tôi cười rồi níu lấy vạt áo của Tạ Vãn Dương, nói: "Anh à~ Chúng ta về nhà thôi!"

 

Tạ Vãn Dương ngây người, nắm lấy tay tôi rồi nói: "Được, anh đưa em về nhé!"

 

Mẹ đã đổi sang bộ sườn xám nhìn rất tươi tắn, là do Tạ Vãn Dương đặt người làm, lấy nguyên liệu từ khúc vải được tôi đem về từ Giang Nam kia. Nhưng hai tháng dằn vặt này đã khiến mẹ tôi già đi rất nhanh, người mẹ rạng rỡ xinh đẹp trước kia nay cũng đã tiều tụy hơn rất nhiều.

 

Lúc tôi bước vào nhà liền nghe được tiếng kêu của mèo con. 

 

Mẹ gọi: "Tuế Tuế!", chú mèo con liền từ đằng sau ghế sô pha ló đầu ra…

 

Mẹ nói: "Con là Bình An. Nó là Tuế Tuế."

 

Nếu không nhờ mẹ nhắc thì tôi cũng đã muốn quên luôn rồi. Khi ba còn sống, cả nhà vẫn thường gọi tôi bằng tên mụ là "Bình An". Nhưng về sau, mỗi khi mẹ gọi "Bình An" thì đều sẽ lặng lẽ kèm theo một tiếng thở dài. Tôi của sáu tuổi liền trịnh trọng nói: "Mẹ, con tên là Hiệu Hiệu."

 

Kể từ đó, mẹ bắt đầu gọi tôi là Hiệu Hiệu.

 

Người dịu dàng như bà, sao ông trời lại nỡ để mẹ tôi phải chịu cảnh mất chồng mất cả con cơ chứ? Thật không công bằng chút nào cả!

 

Tôi bỗng chốc trở nên không vui…

 

Tạ Vãn Dương cầm một khay tôm bước ra từ phòng bếp, còn xuất hiện cả một ly kem. Anh nói: "Hiệu Hiệu! Anh mua kem về cho em nè."

 

Aiz... Nhưng em không ăn được nữa anh à…

 

Sau bữa cơm, Tạ Vãn Dương đội cho tôi một bộ tóc giả rất xinh đẹp. Là do anh tự tay thiết kế, rồi trang điểm cho tôi thật xinh xắn, che đi vẻ tiều tụy hiện giờ. Anh nói: "Hiệu Hiệu, chúng ta đi chụp hình cưới nha. Anh đã đặt lịch rồi đó!"

 

Nguyện vọng của tôi chỉ còn một cái cuối cùng chưa thực hiện được…

 

Con người ta thường không am hiểu cách nói lời từ biệt. 

 

Cũng như mẹ tôi và Tạ Vãn Dương, rõ ràng là đau đớn lắm nhưng vẫn phải giả cười xởi lởi trước mặt tôi.

 

Lúc sinh mạng chỉ còn lại ba ngày, Tạ Vãn Dương giống như đã đoán trước được kết quả, anh ôm tôi, giọng nói nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai: "Tạ Vãn Dương vĩnh viễn sẽ không quên Hiệu Hiệu. Hiệu Hiệu cũng sẽ không chết..."

 

Tôi biết, đây là anh đã đọc những lời tôi viết trong quyển nhật ký rồi…

 

Người ta thường nói, người sống trên đời có ba lần tử vong.

 

Lần thứ nhất là khi trái tim bạn ngừng đập, hô hấp tan biến. Con người bị tuyên bố tử vong về mặt sinh học.

 

Còn lần thứ hai là khi hạ huyệt, mọi người mặc áo đen tham dự buổi tang lễ của bạn. Bọn họ sẽ tuyên bố, bạn không còn tồn tại trong cái xã hội này, bạn đã lặng lẽ rời đi.

 

Lần tử vong thứ ba là khi chính người cuối cùng trên thế giới này đặt bạn trong tim cũng đã quên đi bạn. Chỉ như thế, bạn mới thật sự đã ch.ết đi. 

 

Toàn bộ vũ trụ này sẽ không còn liên quan gì với bạn nữa.

 

Đây là câu nói tôi trích ra từ [Danh sách sinh mệnh], chắc là Tạ Vãn Dương đã nhìn thấy nó rồi.

 

Cuối cùng cái chết cũng đã đến. 

 

Linh hồn tôi trông thấy mẹ của mình nghẹn ngào khóc không thành tiếng. 

 

Người mẹ kiên cường lại dịu dàng của tôi, nước mắt tuôn ra suốt ba tháng này, cộng lại chắc còn nhiều hơn so với nửa đời người đã trải qua của bà ấy. 

 

Tạ Vãn Dương ôm hũ tro cốt be bé của tôi, vừa khóc rồi lại vừa cười. 

Tôi nhích lại gần mới nghe được anh nói rõ: "Hiệu Hiệu hết đau rồi đúng không? Để anh đưa em về nhà nhé..."

 

Hóa ra, đau đớn mà tôi chịu đựng cố nuốt vào lòng đều bị anh phát hiện…

 

Bây giờ tỉnh lại, bản thân bị bệnh tật dày vò đang hồi ức lại một cảnh tượng khác trong giấc mơ, hình như chuyện gì đến tay tôi đều sẽ bị làm cho rối nùi nhỉ?

 

-8.

 

Mùng năm tháng giêng. Cố lên! Cố lên!

 

Khoảng cách kỉ niệm tròn bảy năm ngày cưới của Hiệu Hiệu và Tạ Vãn Dương đếm ngược chỉ còn: Một ngày!

 

Khoảng cách Hiệu Hiệu cùng Tạ Vãn Dương ly hôn đếm ngược chỉ còn: Hai ngày!

 

[Hoàn Chính Văn]