Chương 4 - Ánh Trăng Ẩn Mình Sau Phủ An Vương
Sau đó, ta mang thai.
Cảnh Hoằng dịu dàng áp tay lên bụng ta, thì thầm nguyện cầu:
“Nguyện cho nữ nhi của chúng ta chỉ là một tiểu quận chúa bình thường, không cần thông minh tài trí xuất chúng, chỉ cần vô ưu vô lo trưởng thành.”
Nữ nhi chậm trễ nửa tháng mới ra đời, nên ta đặt nhũ danh cho nàng là “San San” (Chậm chạp).
An vương yêu thương San San vô cùng, tự mình dạy dỗ, mang hết bảo vật quý giá làm đồ chơi cho con gái.
Cả phủ An vương đều biết tiểu quận chúa được sủng ái đến nhường nào.
Vì vậy, San San lớn lên tự do, khoáng đạt, hoạt bát tinh nghịch — học chữ đọc sách, đào tổ chim, cưỡi ngựa bắn tên, múa đao múa kiếm, thậm chí còn học làm thợ mộc.
Không ai cho rằng nàng lêu lổng hư đốn, tất thảy đều bao dung, để nàng làm những điều mình thích.
Cho đến ngày, thân thể An vương bị kẻ khác chiếm đoạt.
Tân An vương không còn để San San tung hoành nữa, ép nàng học lễ nghi, học quy củ, học cầm kỳ thư họa, học làm một tiểu thư khuê tú đoan trang.
San San mơ hồ chẳng hiểu, nhưng cũng đành phải thu lại thói quen tự do, gắng sức làm một quận chúa “hợp quy củ”.
Nàng trở nên đoan trang, ưu nhã, khiêm tốn, ôn hòa.
Dẫu bị trắc phi châm chọc là “mẫu mực khuê nữ, chỉ đáng gả làm hiền thê lương mẫu”, nàng cũng chỉ mỉm cười không đáp.
Bởi vì nàng biết, bản thân vĩnh viễn không lấy việc làm vợ người, quán xuyến bếp núc làm chí hướng.
Đêm khuya, nàng từng lặng lẽ đến phòng ta, nắm tay ta, thì thầm băn khoăn:
“Mẫu phi, phụ vương từng nói, nữ tử không nên chỉ quanh quẩn trong tình ái, bếp núc, mà phải ngắm nhìn thiên hạ rộng lớn.
Vì sao nay, ngay cả phủ An vương cũng không cho con ra ngoài nữa?”
Ta vuốt tóc nàng, dối trá mà dịu dàng:
“Phụ vương con… tâm bệnh phát tác.
Trong lòng thấy ngoài kia nguy hiểm, chỉ mong giữ con lại để bảo toàn bình an.”
San San nhíu mày, giữa chân mày là một khí khái ngút trời:
“Nguy hiểm vốn luôn hiện hữu, bịt tai trốn tránh thì có ích gì?
Không bằng vung đao xông ra, xé nát lũ yêu ma quỷ quái!”
Ta bị nàng chọc cười.
Ta biết, nàng chí lớn, không phải loại nữ tử an phận thủ thường, nàng có bóng dáng của ta thuở thiếu thời.
Ta nắm tay San San, đưa nàng vào mật thất, truyền lại những tri thức mà các tiền bối xuyên không để lại.
Nếu không có biến cố, đến năm nàng mười tám tuổi, ta sẽ bí mật đưa nàng rời khỏi phủ An vương, mặc nàng tung hoành thiên hạ.
Nàng có thể ngao du sơn hà, có thể cứu giúp dân sinh, có thể bảo gia vệ quốc, cũng có thể xây cầu đắp đường.
Dù nàng còn sống hay khuất núi, trong lòng ta đều có ngọn gió nhẹ thổi tới, có ánh trăng đêm đêm treo cao tưởng niệm.
Đó là lời hứa giữa ta và Cảnh Hoằng, dẫu hắn không còn, ta cũng phải thay hắn hoàn thành.
Nhưng tất cả… bị một nữ xuyên không phá hỏng.
Viên minh châu trong tay ta, còn chưa kịp trưởng thành, đã biến mất trước năm mười tám tuổi.
Còn nữ xuyên kia, dương dương tự đắc hưởng thụ hết vinh hoa phú quý của quận chúa.
Ta từng nghe nàng ta lẩm bẩm:
“Giáo Giáo kia giả vờ làm bạch liên hoa gì chứ, rõ ràng ta mới là nữ chính chân chính trong sách này.”
Thật đáng buồn cười.
Nàng ta cho rằng cả thế giới này đều xoay quanh mình ư?
Bên trong, An vương truyền lệnh:
“Giáo Giáo, chuyện hòa thân ngươi đừng quản nữa.
Ngươi là nữ nhi của ta, ta sẽ không để ngươi chịu khổ.
Nhưng những ngày tới, hãy ngầm điều tra, xem vương phi rốt cuộc đang âm thầm làm gì.”
“Vâng, phụ vương.”
Trong phòng dần trở nên yên tĩnh.
Ta cùng An vương ngắn cách bức tường, lặng lẽ đối mặt trong câm lặng.
Trong lòng ta, sóng to gió lớn cuồn cuộn, ta siết chặt tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, tự nhủ:
Có lẽ… ta vẫn còn cơ hội gặp lại Tầm Chi của ta!
8
Ta dọc theo mật đạo, chậm rãi quay lại tiểu trúc lâu.
Chỉ mấy trăm bước ngắn ngủi, vậy mà ta đi thật nặng nề, như giẫm trên đá tảng.
Ngực ta nghẹn cứng như đè nặng hòn đá to, từng bước từng bước nặng trĩu, nhưng khi bước vào tiểu lâu quen thuộc, trong lòng ta đã có quyết đoán rõ ràng.
Một kế hoạch mới đã hình thành.
Toàn thân ta như nhẹ nhõm hẳn đi.
Bọn trẻ thấy ta trở về, đều giật mình kinh hãi.
Ta mỉm cười với chúng:
“Trẻ con, từ nay trở đi, ta e rằng không thể tiếp tục dạy các con được nữa.
Nơi đây tạm thời không thể tới.
Trước lúc chia tay, ta cần nhờ các con một việc.”
Ta sai bọn trẻ dọn dẹp tiểu trúc lâu sạch sẽ, đem toàn bộ giáo án, bút ký, sách vở liên quan đến thế giới cũ chuyển đi hết.
Chỉ để lại vài món đồ đơn sơ như chén bát, y phục vải thô, giả vờ nơi đây chỉ là chỗ thanh tu cô tĩnh của một người.
Lại bảo Cao Viễn mặc đạo bào, cố ý đi tìm Giáo Giáo, tiết lộ tin ta hằng năm đều lén tới đây.
Không ngoài dự liệu — chẳng bao lâu sau, An vương đã dẫn người tới.
Khi ấy ta đang ngồi trên lầu hai, vùi đầu vẽ hoa mộc lan trên hộp sơn mài.
Trên bàn, kệ tủ, bày đầy nguyên liệu làm sơn mài như gỗ đoạn, gỗ dâu, dầu vừng, tro gạch… có nguyên liệu còn thô sơ, có thứ đã qua mấy lớp quét sơn.
San San tò mò kêu lên:
“Mẫu phi, người đang làm gì thế?”
Ta giả vờ giật mình:
“Sao các con lại tới đây?”
An vương quét mắt một vòng, vẻ mặt khó dò:
“Đêm qua tìm chẳng thấy vương phi, bổn vương rất lo.
Nghe nói nàng ở đây, liền lập tức tới tìm.
Vương phi đang làm gì vậy?”
Ta cười nhạt, buông bút, chỉ lên bàn:
“Vương gia quên rồi sao?
Nhà mẹ đẻ của thiếp buôn bán sơn mài, thiếp từ nhỏ đã học.
Nay nghĩ rằng, chẳng mấy nữa San San sẽ mười tám, Giáo Giáo cũng sắp đến tuổi cập kê, thiếp muốn tự tay làm chút lễ vật cho các con.”
Hai nữ nhi mừng rỡ, lập tức vây lấy bàn, cười nói ríu rít.
Chỉ có An vương — ánh mắt vẫn hồ nghi dò xét.
Ta biết, hắn do dự rồi.
Có lẽ hắn từng nghi ngờ ta là kẻ xuyên không.
Nhưng một người xuyên không, sao có thể tinh thông gia truyền nghệ thuật sơn mài?
Muốn chính là sự mập mờ này.
Khiến hắn bán tín bán nghi, khiến hắn buông lỏng đề phòng, rời khỏi Tùng Thọ Cung sớm ngày nào hay ngày ấy.
Chẳng uổng công bao năm nay ta âm thầm học nghệ từ thợ sơn, vì gìn giữ thân phận “Vân Vi”.
Hồi lâu sau, An vương bỗng nửa đùa nửa thật thở dài:
“Sao hai nữ nhi đều có lễ vật, chỉ bổn vương là không có?”
Ta rút ra một chiếc hộp sơn mài tỏa ánh đen bóng, bên trong cắm đủ trăm thẻ bói — chính là tâm huyết ta dành cho Cảnh Hoằng suốt ba năm ròng.
“Vương gia đương nhiên cũng có quà, chỉ là… chỉ là thiếp sợ vương gia không thích.
Ngày ngày vương gia vì triều đình cầu phúc xem quẻ, món đồ này hẳn là có thể dùng tới.
Chỉ là… lễ khí trong hoàng gia có quy định nghiêm ngặt, lễ vật thiếp làm sợ khó mà lên được chốn cao sang.
Hay là… thôi đi vậy…”
An vương cuống quýt giành lấy, sợ ta đổi ý, vội vã nói:
“Không! Có thể dùng!
Ta chỉ là… chỉ là quá cảm động thôi.
Đây là món quà đầu tiên vương phi ban tặng, quá đỗi trân quý.”
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve ống thẻ bóng loáng trong tay, đáy mắt dần dần ươn ướt, tràn ngập kinh hỉ cùng xúc động.
Thấy vậy, trong lòng ta như tảng đá rơi xuống đất, biết rằng — kế hoạch này, đã thành công.
Quả nhiên, những ngày sau đó ở Tùng Thọ Cung, mọi sự đều êm xuôi.
An vương tâm tình khoan khoái, đổi sang dùng ống thẻ mới, cũng không còn dò xét ta, càng không sai Giáo Giáo đi thám thính ngầm.
Thậm chí, hắn còn trở nên ôn hòa khác thường, cùng ta tham gia tụng kinh cầu phúc, nghe đạo nhân luận đạo, phân cơm chay cho khách hành hương.
Tin này truyền tới trong cung, khiến hoàng thượng vui mừng khôn xiết, ban thưởng liên tiếp.
Khi hồi phủ, một nhà hòa thuận vui vẻ, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười.
Nhưng ta biết — sóng gió thật sự, chỉ vừa mới bắt đầu.
Quả nhiên, chưa đầy ba ngày sau khi về tới phủ, An vương đã tuyên bố:
“Bệ hạ có ý, muốn chọn một vị quận chúa từ phủ An vương, thay thế công chúa, gả sang Tỵ Nhung để hòa thân.”
Ánh mắt hắn đảo qua đảo lại giữa hai nữ nhi, rồi bất ngờ đổi giọng, hỏi:
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn
“San San, Giáo Giáo, các con… ai muốn làm công chúa đây?”
Ta thấy rất rõ — trong đáy mắt hắn, ẩn giấu một tia ác ý thâm sâu.
Hắn rõ ràng… là cố ý khiêu khích ly gián!
9
An vương không lập tức bắt hai nữ nhi trả lời, chỉ nói cho các nàng thời gian một ngày để suy nghĩ.
Ta đang định gọi hai đứa tới nói chuyện, thì cổ tay đã bị An vương nắm lấy:
“Vương phi, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là máu thịt, bổn vương không đành lòng để nàng khó xử.
Không bằng cứ để các nàng tự thương lượng đi.
Nào, theo ta đến từ đường một chuyến.”
Ta rất ít khi tận mắt chứng kiến cảnh An vương bói quẻ, cầu phúc.
Thực ra cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là quy củ rườm rà, hương trầm nghi ngút, trong từ đường yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng gió thở.
An vương đã thay ống thẻ bằng món quà ta tặng, chẳng chút lưu luyến mà vứt bỏ ống thẻ cũ sang một bên.
Hắn lúc làm những nghi lễ này, gương mặt trang nghiêm, ánh mắt lãnh đạm, chỉ như cái xác không hồn máy móc lặp lại từng bước từng bước.
Đợi giao quẻ bói hôm nay cho ngự sử từ trong cung tới nhận, hắn lại kéo tay ta, hứng thú nói:
“Vương phi từng bói quẻ chưa? Không bằng hôm nay thử một lần, để ta giải quẻ cho nàng.”
Ta vốn chẳng tin những trò này, song nhìn hắn hứng khởi, liền thuận tay lắc lắc ống thẻ, nhặt một thẻ rơi ra:
“Canh Bính, trung bình… là quẻ tốt ư?”
An vương cúi đầu giải quẻ:
“Năm Dần, Ngọ, Tuất nhiều trắc trở; tháng Hợi, Tý, Sửu mới dần thuận lợi.