Chương 5 - Anh Trai Trên Danh Nghĩa
4
Cô ấy lại quên mất chúng tôi đã kết hôn.
Tôi kết thúc ca làm khuya, trở về nhà, trong phòng tối om.
Chắc lại theo thói quen về nhà ba mẹ rồi.
Tôi bật cười, đúng là đồ hay quên.
Gọi điện muốn hỏi cô ấy có cần tôi đến đón không, nhưng trong điện thoại chỉ nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ.
Cô ấy hỏi tôi có muốn đến không.
Dĩ nhiên là đến rồi.
Muộn thế này, không an toàn chút nào.
Tôi lo lắng suốt cả quãng đường, mãi đến khi thấy cô ấy bình an ngồi ăn trái cây với Vệ Khiêm Nguyệt, tôi mới yên tâm.
Nhưng cô ấy lại nói… chúng tôi là tình anh em xã hội chủ nghĩa.
……
Được thôi.
Có lẽ tôi cần một cuộn băng keo.
Dán lại trái tim vừa nứt một mảnh.
Cô ấy quấn khăn của tôi, uống nước bưởi tôi ép, rung rung chân than thở: Ước gì có một đứa em trai.
Tôi hỏi cô ấy:
“Anh trai thì không được sao?”
Sau một lúc, cô ấy gật đầu:
“Anh trai cũng được.”
Tôi không kiềm chế được mà cong môi.
Là anh trai, chính hiệu.
Nhưng vẫn thấy vui.
5
Hà San trở về.
Lâu lắm rồi tôi không nghe thấy cái tên này.
Từ khi cô ấy bỏ học ra nước ngoài trước lễ tốt nghiệp, cái tên này dường như bị ai đó cố tình xóa sạch.
Hách Tu Minh không nhắc đến, tôi cũng không hỏi.
Hà San nói mọi người có thể dẫn gia đình đi cùng.
Tôi nhớ đến Tinh Nhiên.
Tinh Nhiên từng nói, cô ấy rất xinh đẹp.
Tôi mời cô ấy đi cùng tôi, nhưng cô ấy từ chối mà không nói lý do.
Cô ấy không muốn nói, chắc chắn có lý do của mình.
Khi tiệc chào mừng kết thúc, tôi nhìn thấy con của Hà San, đôi mắt và hàng chân mày có bốn phần giống Hách Tu Minh.
Hà San có chút lúng túng, bảo tôi đừng nói với anh ta.
Tôi gật đầu, vốn cũng không có ý định dính vào nhân quả của người khác.
Tôi nóng lòng trở về gặp Tinh Nhiên, nhưng cô ấy lại đề nghị ly hôn.
Trong đầu tôi vang lên một tiếng “ong” chói tai, lục tung ký ức cũng không hiểu nổi, rốt cuộc là ai đã chen ngang vào “ao nước gần” của tôi, cướp đi trái tim của cô ấy.
Rõ ràng lúc trước tôi đã cất bản thỏa thuận kết hôn lên tận giá sách, Tinh Nhiên cũng ngầm đồng ý.
Thế là tôi viện cớ tăng ca, đi công tác, trốn mất dạng.
Chỉ cần tôi không về nhà, cô ấy sẽ không có cơ hội nhắc đến hai chữ đó.
Tôi ích kỷ hy vọng, có thể giữ cô ấy bên cạnh lâu thêm một chút.
6
Nhưng trốn tránh cũng có giới hạn.
Sinh nhật ông nội, tôi không thể không mặt dày đi gặp cô ấy.
Tôi căng thẳng, chỉ mong cô ấy đừng nhắc đến hai chữ kia.
Nhưng tôi lo thừa rồi.
Cô ấy là một cô gái rất biết chừng mực, nhất là trước mặt người lớn.
Nhưng người lớn thì không.
Ba tôi hắng giọng, trực tiếp nhắm vào hai chúng tôi, mở miệng là hỏi chuyện con cái.
Tinh Nhiên cúi đầu, thu người lại như một chú chim cút.
Thế nên tôi đành ngẩng lên khỏi bát canh, đáp gọn:
“Không vội.”
Thật sự không vội.
Nếu cô ấy không muốn, tôi sẽ không ép buộc cô ấy.
Tôi tự nhủ như vậy, dù cho đến tận bây giờ, tôi còn chưa nghiêm túc nắm tay cô ấy lần nào.
Nhưng mà…
Tại sao cô ấy lại nhìn tôi chằm chằm như vậy?
Ngay cả khi tôi nhắm mắt, cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực đó.
Hơi thở thuộc về Tinh Nhiên đang đến gần, tim tôi đột nhiên đập mạnh, hơi nóng trong người như trào ngược theo bát canh vừa uống.
Nhưng ngay lúc tôi mong đợi, cô ấy lại đột ngột rút lui.
Tôi không nhịn được nữa, đưa tay nắm lấy cánh tay cô ấy.
Cô ấy giật mình trừng mắt nhìn tôi, trong đôi mắt to tròn toàn là hoảng loạn.
Như bị quỷ ám, tôi lật người, đè cô ấy xuống.
Tôi chỉ muốn một câu trả lời.
Một câu trả lời về sự do dự của cô ấy khi nãy.
Nhưng môi cô ấy khẽ mở ra, lại nói rằng chúng ta phải ly hôn.
Tôi hôn cô ấy.
Chỉ cần hôn cô ấy, cô ấy sẽ không thể nói ra những lời khiến tôi hoảng loạn đó nữa.
Cô ấy không vùng vẫy nữa.
Tôi di chuyển, cắn nhẹ vành tai cô ấy, cảm nhận sự run rẩy của cô ấy.
Tôi khẽ nói:
“Ngày mai, đừng biến mất.”
Tôi biết mình phải làm gì tiếp theo.
Nghĩ đến người đàn ông trong lòng cô ấy, tôi đột nhiên có ý nghĩ chiếm đoạt cô ấy một cách hèn hạ.
Nhưng rồi tôi lại không nỡ.
Ngay giây cuối cùng trước khi mất kiểm soát, tôi chạy vào phòng tắm như một kẻ hèn nhát.
7
Tôi đã làm Tinh Nhiên sợ.
Cô ấy không trả lời tin nhắn của tôi suốt một tuần.
Đáng lẽ ra tôi nên đoán trước điều này.
Tôi muốn xin lỗi cô ấy, nhưng nhất thời không biết phải làm sao, chỉ có thể nghĩ đến cách nguyên thủy nhất – nấu cho cô ấy những món cô ấy thích.
Từ Vệ Khiêm Nguyệt, tôi lấy được địa chỉ của cô ấy.
Tôi muốn tự cho mình thêm một cơ hội.
Trong lúc đợi cô ấy mở cửa, tôi vô tình phát hiện ra một sự thật khiến tâm trạng tôi tốt hơn hẳn.
Căn hộ này, chỉ thuộc về riêng Tinh Nhiên.
Không có người đàn ông nào từng xuất hiện ở đây.
Người đàn ông kia, có lẽ vẫn đang đứng chung vạch xuất phát với tôi.
Tinh Nhiên không ngăn tôi vào nhà, ngược lại còn bày bát đũa ra, để tôi cùng ăn với cô ấy.
Tôi cầu còn không được, nhưng vừa ăn một miếng đã muốn nôn.
Những món cô ấy thích thực sự quá thử thách tay nghề nấu nướng.
Những món tôi giỏi nhất cũng chưa đạt đến một phần mười độ phức tạp này, nên mấy ngày qua, toàn bộ thí nghiệm thất bại trong bếp đều vào bụng tôi hết.
Tôi định nhân cơ hội này xin lỗi vì sự bốc đồng của mình hôm đó.
Nhưng rồi điện thoại reo lên.
Là Hà San gọi.
Cô ấy dường như không thể xử lý đứa trẻ vốn ngoan ngoãn ngày nào nữa.
Hách Tu Minh không ở bên cạnh cô ấy, tôi thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn.
Trước khi rời đi, Tinh Nhiên chống đũa vào bát, hỏi tôi:
“Anh nấu đấy à?”
Tôi thừa nhận.
Khó ăn đến mức này mà cô ấy vẫn có thể nhận ra.
Cô ấy có cảm tình với tôi.
8
Lần thứ ba, Tinh Nhiên nhắc đến chuyện ly hôn.
Có lẽ, người đàn ông kia thật sự rất giỏi giang.
Tâm trạng tôi rối bời, vẫn chỉ muốn trốn tránh.
Trong quán bar, tôi uống đến say mèm.
Người pha chế đến hỏi, tôi rút ra một xấp tiền, mập mờ bảo anh ta rằng tôi có tiền, không có chuyện quỵt đâu.
Nhưng anh ta vẫn khăng khăng muốn tìm ai đó đến đón tôi.
Tôi để mặc anh ta mở khóa điện thoại, trơ mắt nhìn anh ta gọi cho Tinh Nhiên.
Cố chấp hy vọng, cô ấy sẽ lo lắng cho tôi.
Nhưng làm sao anh ta có thể nói với cô ấy rằng, cô ấy chính là người đứng đầu trong danh bạ của tôi chứ?
Lòng tự tôn cuối cùng không thể vứt bỏ, tôi giơ tay ngắt cuộc gọi.
Tinh Nhiên mềm lòng, cô ấy thật sự đã đến đón tôi.
Tôi tựa lên người cô ấy, nhân lúc còn men say mà hỏi về người đàn ông đó.
Cô ấy lại trả lời, đó là… nhân viên pha chế!
Vậy ra, Trình Việt Xuyên tôi lại không bằng một nhân viên pha chế sao?!
Sau đó, ký ức của tôi đứt đoạn.
Nhưng khi tôi tỉnh lại, bên giường là đôi dép tôi đã mua.
Tinh Nhiên đã thu dọn nó, còn mang ra cho tôi dùng.
Có lẽ… không cần phải ly hôn nữa đâu nhỉ?
Có lẽ vì cô ấy ở ngay bên cạnh, tôi ngủ rất ngon, không bị lỡ nhịp sinh học.
Khi thức dậy, tôi chỉ lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang ngủ yên của cô ấy, cảm thấy lòng bình yên đến lạ.
Tám giờ rưỡi, chuông báo thức của cô ấy reo.
Tôi không nghĩ ngợi gì, lập tức tắt nó đi.
Đừng mong đánh thức cô ấy để đi ly hôn với tôi.
…
Cuối cùng, kết cục vẫn là một cái kết đẹp.
Quá trình gỡ bỏ hiểu lầm thì đúng là quá xấu hổ.
Hết người đàn ông này đến người phụ nữ kia…
Tôi suýt chút nữa đã phải thỏa hiệp.
Suýt chút nữa chấp nhận để Tinh Nhiên thực hiện chế độ một vợ một chồng.
Dù chuyện đó có hơi bất công với Hách Tu Minh…
Nhưng mà, đây là chuyện có thể nói ra sao?
Không nhắc đến thì hơn.
Chỉ biết rằng, Tinh Nhiên đã nói với tôi.
“Ngày mai, chúng ta vẫn là chúng ta.”
Hehe.
【Hết】