Chương 9 - Ánh Sáng Bị Lãng Quên
“Nhưng với tôi, nó là huân chương sinh tồn.
Nó nhắc tôi nhớ, tôi từng gần với cái chết như thế nào.
Cũng nhắc tôi nhớ, tôi đã làm sao tự mình từng bước bò ra khỏi vũng lầy tăm tối ấy.”
“Cuộc đời tôi là do tôi giành lấy.
Nó rất đắt, đắt đến mức các người không trả nổi.”
“Về đi.”
Tôi hạ lệnh tiễn khách.
“Sống chết của nhà họ Phó, không liên quan gì đến tôi.
Tôi cũng không cần lời xin lỗi của các người.
Từ nay về sau, chúng ta, đừng bao giờ gặp lại.”
Nói xong, tôi không nhìn họ thêm lần nào nữa, xoay người đi về phía giá vẽ.
Trên tấm toan mới, là một bầu trời đầy sao rực rỡ.
12
Trợ lý của tôi bước đến, nhẹ giọng mời họ rời đi.
Phía sau lưng vang lên tiếng mẹ tôi khóc lạc cả giọng, tiếng cha tôi gào khóc đau đớn, cùng những câu lẩm bẩm không thể tin nổi của anh tôi.
Tôi không quay đầu lại.
Thế giới của tôi giờ đây đã rực rỡ như dải ngân hà, không còn chỗ cho những bóng tối mục ruỗng kia nữa.
Một năm sau, triển lãm cá nhân của tôi được tổ chức tại bảo tàng Louvre ở Paris.
Chủ đề của triển lãm là 《Tinh Tú》.
Tác phẩm cuối cùng là một bức tranh sơn dầu khổ lớn.
Trong tranh, một cô gái đứng dưới bầu trời đầy sao, cô hơi ngẩng đầu, gương mặt nghiêng lộ ra đường nét dịu dàng nhưng kiên định.
Bên cạnh cô là một người đàn ông, nhẹ nhàng khoác lên vai cô một chiếc áo khoác.
Dưới chân họ là muôn vạn ánh đèn thành phố.
Trên đầu họ là dải ngân hà lấp lánh.
Tên bức tranh là: “Chiêu Chiêu của chúng tôi”.
Chiêu – ánh sáng mặt trời và mặt trăng, chiếu rọi khắp nhân gian.
Cuối cùng, tôi đã sống đúng với cái tên của mình.
Sau khi triển lãm kết thúc, tôi cùng Cố Yến Chi tản bộ bên bờ sông Seine.
Anh nắm tay tôi, nhẹ giọng hỏi:
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Tôi mỉm cười, khẽ lắc đầu:
“Em đang nghĩ… tháng trước tập đoàn Phó thị tuyên bố phá sản rồi.”
Biệt thự tổ tiên nhà họ Phó bị đem ra đấu giá, cha mẹ tôi phải dọn vào một căn hộ thuê nhỏ hẹp.
Phó Minh Châu bị đưa vào viện tâm thần.
Còn Phó Minh Dự thì đang làm công nhật ở công trường để trả nợ.
Gia tộc từng ngạo nghễ một thời — giờ đã tan biến hoàn toàn trong bụi mờ của thời đại.
“Em có hối hận không?” — Cố Yến Chi hỏi.
“Không.” — Tôi nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt sông, khẽ đáp.
“Em chỉ đang nghĩ, nếu năm đó họ chọn cứu em, thì mọi chuyện sẽ ra sao?”
“Sẽ ra sao?”
“Sẽ có một Phó Chiêu Chiêu lớn lên trong tình yêu thương.
Cô ấy có thể sẽ không học vẽ, cũng sẽ không gặp anh.
Cô ấy sẽ chỉ là một cô gái bình thường và hạnh phúc.”
Tôi dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt ánh lên tia sáng rực rỡ:
“Nhưng em thích phiên bản hiện tại của mình hơn.”
Chính những năm tháng bị vứt bỏ, chính cái chân không lành lặn, chính những bức tranh từng bị bỏ quên…
Tất cả đã tạo nên một Phó Chiêu Chiêu độc nhất vô nhị.
Tôi không cần phải biết ơn đau khổ.
Nhưng tôi biết ơn chính mình — người đã không buông xuôi dù trong tận cùng của bóng tối.
Cố Yến Chi dừng bước.
Anh kéo tôi vào lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu tôi.
“Anh cũng vậy.” — Anh thì thầm bên tai tôi.
“Anh thích phiên bản hiện tại của em hơn… phiên bản Chiêu Chiêu thuộc về anh.”
Gió đêm lướt qua sông nước dịu dàng.
Tôi biết, cuộc đời của mình…
vừa mới bắt đầu.
Lần này, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi.
Tương lai, đáng để chờ mong.