Chương 7 - Ánh Sáng Ban Mai Ló Rạng Từ Tháp Trắng

 

Kỳ thi đại học căng thẳng kết thúc, tôi, Trình Trình, lão Vương, còn có vợ chồng nhà họ Khương đều tới đón hai cô bé.

Nhà họ Khương chủ trì, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm thật vui vẻ.

Toàn trường chỉ có một người không vui.

Kỳ nghỉ hè này Trình Trình vừa lên lớp 9, thằng nhóc thúi này thành tích nửa vời chẳng lên chẳng xuống. Muốn thằng bé thi vào trường trọng điểm thì đúng là mong manh như sợi chỉ.

- Ba mẹ, hai người cứ mong con gái thành phượng là được rồi, có thể xem con như một cái rắm mà thả không?

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, hai người chị đã lập tức quay đầu lại.

- Kỳ nghỉ hè này em không được đi đâu hết, chị đã liên hệ mấy lò luyện thi cho em hết rồi, bọn chị rảnh cũng sẽ giám sát em.

Trình Trình vẻ mặt như đưa đám, trong mắt cậu, hai người chị vốn yêu thương thằng bé giờ đây có lẽ đã biến thành hai vị sát thần.

Bà Khương rất đồng cảm, nói rằng nếu không vào được trường trọng điểm thành phố thì bà ấy có thể sắp xếp cho thằng bé một trường học khác.

- Không được, nó nghĩ cũng đẹp quá rồi. - Hai cô gái trăm miệng một lời.

Trình Trình bật khóc:

- Còn có thiên lý không cơ chứ!

Hai cô bé đều chọn đăng ký nguyện vọng đại học ở cùng một thành phố. Lúc Trình Trình thi vào cấp ba cả hai còn cố ý trở về để cổ vũ.

Điểm thi được công bố, cao hơn điểm chuẩn vào trường trọng điểm thành phố đúng một điểm. Trình Trình vui mừng đến mức như thể Phạm Tiến trúng cử*, cầm tờ giấy báo giống như đang nâng niu thánh chỉ.

[*] Phạm Tiến trúng cử: 范进中举

Phạm Tiến tham gia khoa cử bị trượt nhiều lần, nhà lại nghèo rớt mồng tơi, mãi đến hơn năm mươi tuổi rốt cuộc cũng đã trúng cử. Phạm Tiến nghe thấy vậy vui mừng khôn xiết, vui quá thành ra hóa điên.

-

Để ăn mừng, tôi và lão Vương dự định đưa ba đứa nhỏ đi du lịch. Kết quả là sau khi nhà họ Khương nghe được tin này, họ trực tiếp đưa cả ba đứa đi du lịch nước ngoài luôn.

Khá lắm, tôi ghen tị muốn chết!

*

Vào năm hai đại học, Thanh Thanh có bạn trai. Nó lập tức biến thành bà mai, quyết tâm muốn giúp Tri Tri thoát kiếp độc thân.

- Mẹ, mẹ xem người này thế nào? Đây là nam thần của khoa tụi con đấy.

Tôi còn chưa kịp nhìn rõ thì nó đã rút lại rồi.

- Không được, không được, nghe nói anh ta có nhiều bạn gái cũ lắm.

- Người này thì sao? Đây là trưởng khoa của bọn con, cũng là một người có học vấn cực giỏi.

- Chậc, không được, làm về máy tính sau này dễ bị hói đầu lắm…

Tôi tức đến nỗi cười ra tiếng, trêu chọc:

- Sao mà yêu cầu còn cao hơn so với con tự tìm người cho mình vậy?

- Đương nhiên rồi. - Thanh Thanh không ngần ngại nói: - Người như vậy làm sao xứng với Tri Tri được.

Tôi: “...”

Hồi lớp mười hai Trình Trình bị tai nạn xe, không nghiêm trọng lắm, nhưng không may lại bị thương tay phải, làm trễ nãi kỳ thi đại học.

Đêm đó, hai cô chị không hẹn mà cùng bay trở về, sắc mặt còn nghiêm trọng hơn cả người trong cuộc là Trình Trình. Kết quả là thằng bé phải quay sang an ủi ngược lại hai cô chị.

- …Đừng có lo, không phải chỉ học lại một năm thôi sao? Lại để truyền thuyết của em tiếp tục vang danh ở trường thêm một năm nữa có gì không tốt à?

Cuối cùng, có lẽ là nhờ “buff” thêm một năm học nữa, Trình Trình đã thi rất tốt. Nếu ở quê chúng tôi, chắc chắn thằng bé sẽ là thủ khoa cấp huyện rồi.

Lúc đó hai chị gái đều đã đi làm, mỗi người đều cho Trình Trình một phong bao lì xì lớn. Cộng thêm tôi với lão Vương, rồi của vợ chồng nhà họ Khương, khiến thằng nhóc này cười đến mức méo cả miệng.

Hai chị gái đảm nhận việc đưa Trình Trình đi nhập học, tôi và lão Vương thì tiễn chúng nó đến nhà ga.

Ba đứa nhỏ lần lượt đến ôm chúng tôi một cái:

- Ba mẹ, hai người nhất định phải chú ý đến sức khỏe, nhớ đi khám sức khỏe định kỳ. Cái máy massage con mua, hai người nhớ phải sử dụng thường xuyên nha. Bọn con đi đây, rảnh rỗi sẽ về thăm ba mẹ.

Bóng lưng của ba đứa dần biến mất sau ánh nắng cuối chân trời.

Có lẽ vì ánh mặt trời quá chói chang, bất tri bất giác nước mắt đã ngập tràn hốc mắt tôi.

Lão Vương nắm lấy tay tôi, người đàn ông vốn luôn có gu thẩm mỹ khác người và tấm lòng bao la như trời xanh, lại vô cùng dịu dàng  mà ôm tôi vào lòng:

- Bọn nhỏ đều đi rồi, nhưng còn có anh ở đây.

- Rốt cuộc cũng không còn ai tranh giành người vợ yêu quý nhất của anh nữa.

Lão Vương cười tủm tỉm, nói:

- Đi thôi, về nhà nào. Anh vừa mới học được món thịt viên tứ hỷ, em nếm thử xem.

Tôi nín khóc mỉm cười, nắm chặt lấy tay lão Vương:

- Được, về nhà thôi.

 

  •