Chương 5 - Ánh Nhìn Từ Tội Ác

“Được rồi, được rồi.”

“Cô bé không ở đây, ở kho 475, các cậu tốt nhất nên nhanh chóng cử người đến, thức ăn và nước tôi chuẩn bị hình như sắp hết rồi.”

Phía tai nghe lập tức có tiếng điều xe.

Tôi chắc chắn họ đã cử người đến chỗ cô bé.

Tôi tháo tai nghe, ném sang một bên.

Sau đó b,ắn hai ba phát về phía Chu Thiếu Bá.

Không trúng, chỉ b,ắn trúng kính, quả nhiên hắn đã dự đoán trước và né đi.

Nhưng miệng vẫn nói.

“Cậu thực sự b,ắn à? Đối xử với anh như vậy sao, hả?”

Tôi cười nhạt một tiếng.

“Tìm kiếm vị trí của anh.”

“Anh gọi tôi đến, chẳng phải chỉ để tôi gi,et anh sao?”

“Nhanh lên, xuống đây, để tôi b,ắn ch,et anh một phát.”

Khi còn trẻ, tôi và Chu Thiếu Bá giao tiếp không cần nói nhiều.

Bây giờ, càng không cần.

Một viên đạn sượt qua má tôi, nguy hiểm cắm vào bức tường phía sau tôi.

“Không phải để cậu gi,et tôi.”

“Là xem ai trong chúng ta có thể đưa người kia đi trước.”

23

Tôi nhún vai, chẳng sao cả, cũng vậy thôi.

Bạn có biết đánh trận ném tuyết là gì không? Tôi và Chu Thiếu Bá hồi bé đã chơi không biết bao nhiêu lần.

Giờ đây chúng tôi băng qua cánh đồng tuyết dày.

Cây thông rung lên, tuyết rơi đầy mặt đất.

Đã bao lần tôi đẩy anh ngã xuống tuyết,

vùi mặt vào lòng anh, đó là nguồn hơi ấm duy nhất tôi có thể cảm nhận.

Giờ đây, ngay cả hơi ấm đó, tôi cũng sẽ cướp mất khỏi anh.

Đây là lần cuối cùng chúng tôi chơi ném tuyết.

Vì ai bị đánh trúng, người đó sẽ mất mạng.

Tôi nín thở, chậm rãi di chuyển trong hành lang.

Bất kỳ hạt bụi nào cũng có thể khiến anh nhận ra tiếng động của tôi.

Tôi cố tình hét to:

“Anh à, anh có biết không, cả đời này người tôi ghét nhất chính là anh!”

Hồi bé, tôi và Chu Thiếu Bá đã trốn chạy không biết bao nhiêu lần.

Nhưng chúng tôi luôn bị bắt lại.

Có một ngày, Chu Thiếu Bá vì muốn tôi chạy thoát mà bị viện trưởng đ,ánh sống dở chết dở.

Tôi nghe tiếng anh kêu thảm thiết, chạy được nửa đường thì quay lại, lao vào ôm anh.

anh hỏi tôi sao không chạy, tại sao lại không chạy đi.

anh ôm tôi vào lòng, vậy là không biết ai bị đánh nhiều hơn ai.

Nhưng tôi không muốn chạy.

Tôi muốn cùng anh xuống địa ngục, rất nhiều lần, tôi đều nghĩ như vậy.

“Ai bảo anh cứu tôi ra, lòng thương hại của anh làm cái gì chứ?”

Tôi rửa vết thương cho anh, không có thuốc, tôi chỉ biết cầu xin anh, xin anh đừng chết.

Nhưng có những ngày, anh thật sự gần như không qua khỏi.

Tôi đi tìm viện trưởng.

Viện trưởng nói: “Mày là một gánh nặng.”

Viện trưởng nói: “Anh mày thích mày, mày biết không?”

Tôi nói tôi không biết.

Viện trưởng liền b,ẻ g,ãy cổ tay tôi.

Ông ta đưa tôi một chai nước muối.

Nói rằng: “Mày tuy vô dụng, nhưng tiếng kêu nghe rất hay.”

“Đồ c,ặn bã của xã hội, kẻ nghiện ngập, phế thải, quen mày tao thấy nh,ục.”

Viện trưởng muốn kh,âu tôi và một đứa trẻ khác lại với nhau.

anh đứng chắn trước tôi, nói sẽ thay thế tôi.

Viện trưởng xoa mặt anh, nói: “Mày đẹp thế này, sao tao nỡ chứ.”

Tôi lao vào đẩy ngã gã đàn ông b,ệ,nh hoạn đó, cắn vào mặt tên viện trưởng.

Rồi tôi trơ mắt nhìn Chu Thiếu Bá bị túm tóc kéo đi.

Viện trưởng không đánh tôi, đánh là đánh anh.

Nhưng người khóc lại là tôi, người hét lên cũng là tôi, hét đến khi không thể thốt lên tiếng nào nữa.

Nhưng hôm đó, Chu Thiếu Bá chỉ nắm lấy cổ tay tôi, nói:

“Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa.”

“Có em ở đây, anh sẽ không chết được.”

….

“Tôi là cảnh sát, anh nghĩ tôi coi trọng anh à?”

“Tôi ghét anh nhất trên đời này.”

“Tôi căm thù anh đến ch,et, anh biết không, anh là người tôi ghét nhất trên thế gian này.”

Ai đó đấm một cú vào mặt tôi.

Tôi ngã nhào xuống đất.

Đ,ệt, cái tên chó chết này, lại không dùng súng.

Bảy bước trở lại, nắm đấm nhanh hơn.

Tôi đứng dậy lao về phía hắn, ôm chặt hắn đẩy vào tường.

Đấm từng cú từng cú vào người hắn.

hắn cũng đánh tôi, chúng tôi đánh lộn với nhau.

Tôi nói:

“Chu Thiếu Bá, anh là con chuột không dám nhìn ánh sáng.”

Tôi nói:

“Chu Thiếu Bá, nếu anh ch,et, sẽ không ai tiễn anh đâu.”

Tôi nói:

“Chu Thiếu Bá, anh nghĩ sao? Anh nghĩ tôi yêu anh à?”

Tôi túm lấy cổ áo anh.

Không cảm thấy đau nữa.

Đó chỉ là một trận ném tuyết thôi mà, tuyết mềm mại, lọt vào trong áo.

Lúc đó tôi không biết anh sẽ đi vào con đường không có lối quay đầu.

Lúc đó anh cũng không biết, tôi – kẻ vong ân bội nghĩa – quay lại là để đưa anh vào tù.

Tôi chỉ biết anh là anh của tôi.

Anh bảo tôi làm gì, tôi sẽ làm nấy.

Khuôn mặt đẹp trai của người trước mặt gần như bị tôi đấm nát.

Nhưng tôi lại phát hiện anh đang cười.

Anh nói:

“Này.”

“Cảnh phục à.”

“A Lâm, anh cũng muốn mặc thử.”

Tôi túm lấy cổ áo hắn.

Nhớ lại lúc nhỏ tôi và hắn trốn trong tủ.

Bức tranh minh họa duy nhất trong cuốn sách đó là một cảnh sát mặc cảnh phục rất đẹp trai.

Chu Thiếu Bác khi còn trẻ lấy ngón tay lau bức tranh đó.

Trong mắt hắn có ánh sao phản chiếu từ ngọn nến.

“A Lâm, sau này anh cũng muốn làm cảnh sát.”

“Làm cảnh sát thì có thể bảo vệ em rồi, anh muốn bảo vệ người anh thích.”

Con ngươi tôi co rút, kéo anh lại gần.

Kề sát tai hắn, hỏi:

“Anh xứng sao?”

Anh xứng sao…

Ngón tay hắn khẽ móc vào mép tay áo cảnh phục của tôi.

Tôi đạp hắn ngã xuống, nói: “Anh đừng có mà chạm vào tôi.”

Thế là một vòng đấu tay đôi mới lại bắt đầu.

Không biết nhờ sự ăn ý kiểu gì, chúng tôi tìm được súng của mình.

Lửa đạn tung tóe, kính vỡ rơi đầy đất.

Khi còn ở trường cảnh sát, tôi bắn súng rất tốt.

Tôi nghĩ khi lang bạt trên giang hồ, kỹ năng tránh đòn của hắn chắc cũng luyện thành thục lắm rồi.

Hồi trẻ, tôi không thể biết được, có ngày chúng tôi sẽ chĩa súng vào nhau.

Nếu chứng kiến cảnh này, đứa trẻ đó chắc chắn sẽ túm lấy áo tôi mà hỏi: “Cậu đi,ên rồi à.”

Từ đầu đến cuối.

Tôi luôn là một kẻ kh,ốn nạn.

Có lẽ.

Người tôi thật sự muốn gi,et.

Là chính mình.

Tôi bắn một phát vào đùi hắn, nhưng hắn lại bắn trượt.

Lảo đảo ngã xuống lầu.

hắn nằm giữa vũng máu,

vẫn sống.

Ngẩng đầu nhìn tôi, cười.

“Còn có thể nghĩ ra lời nào tổn thương hơn không?”

“Nói đi.”

“Anh nghe đây.”

Tôi lao đến, đè lên người hắn,

đấm xuống một cú.

“Ch,et tiệt.”

“Ch,et tiệt.”

Nhưng hắn không đáp lại những lời chửi bới của tôi.

Chỉ nhẹ nhàng nói:

“Anh hình như thấy một con đường.”

Anh nghiêng đầu qua.

Thật ra tôi biết, m,áu đã lấp đầy mắt hắn rồi, hắn còn thấy cái gì được nữa chứ.

hắn đã không thấy gì từ lâu rồi.

“Anh thấy người kéo tay em chạy thoát hôm đó chính là anh.”

“Ha, em nói xem, nếu hôm đó anh cũng chạy thoát, liệu có khác không?”

“Này, hay quá nhỉ.”

“Anh là cảnh sát nhỏ, em cũng là cảnh sát nhỏ.”

“Em nói em vừa giúp bà cụ hàng xóm tìm được con gà bị trộm, anh nói, thế là không được.”

“Anh của em leo cây, bắt lại con mèo của ông Vương.”

“Liệu có phải sẽ tuyệt lắm không…”

hắn nằm đó, giọng nói thong thả.

Nhưng làm sao hắn có thể chạy thoát được.

Ngày hôm đó, tôi chợt nhớ ra, con người luôn có xu hướng vô thức xóa đi ký ức đau đớn nhất.

Hôm đó.

Rừng cây rậm rạp che khuất ánh mặt trời.

Chim muông tán loạn.

Đường đá vượt qua khu rừng đen tối.

Tôi chạy về phía ánh sáng.

Nhưng Chu Thiếu Bá, hắn không chạy.

hắn đã thỏa thuận với viện trưởng.

Viện trưởng sẽ không đuổi theo tôi nữa.

Và Chu Thiếu Bá, hắn.

Sẽ trở thành con mồi bị cầm tù của viện trưởng.

23

Một tiếng s,úng vang lên như sấm nổ.

Tôi bừng tỉnh tại chỗ.

Người trước mặt, thái dương nổ tung một đóa m,áu.

Trận chiến tuyết kết thúc, quả cầu tuyết hắn ta không ném vào tôi, hắn ta ném vào chính mình.

Chu Thiếu Bá đầy m,áu, nhiều đến mức tôi không thể lau sạch.

Nhưng tôi vẫn nhìn thấy.

Khóe miệng hắn ta cong cong.

“A Lâm, cậu mặc cảnh phục thật đẹp.”

“Tôi có thể trở thành ngôi sao sáng nhất trên cầu vai của cậu không?”

Ngày đó, trước khi ch,et hắn ta.

Nói với tôi câu cuối cùng…

Chính là câu này.

Sau đó còi cảnh sát vang lên, đội lớn lao vào hành lang.

Có người đỡ tôi dậy, có người khiêng th,i th,ể hắn ta đi.

Tôi không khóc, cũng không cười.

Tôi cảm thấy chỉ là đã trải qua một mùa đông rất dài, thật kỳ lạ, ngay cả cái lạnh, cũng không cảm nhận được chút nào.