Mẹ tôi có một người bạn thân rất tốt, đến nay vẫn chưa kết hôn.
Tôi từng ngây thơ hỏi mẹ tôi: Tại sao mẹ nuôi không lấy chồng vậy ạ?”
Mẹ tôi mỉm cười, chạm nhẹ vào mũi tôi và nói: “Vì mẹ nuôi của con kén chọn quá, không ai lọt vào mắt cả.”
Lúc đó tôi buột miệng nói một câu: “Không biết mắt mẹ nuôi cao cỡ nào mới nhìn trúng ai nữa?”
Cho đến một ngày tôi cùng bạn bè đi dạo phố.
Nhìn thấy mẹ nuôi của tôi làm bộ làm tịch nắm tay một người đàn ông đi vào khách sạn.
Tôi mới bừng tỉnh: “Thì ra ánh mắt cao ngất ấy là nhắm vào ba tôi!”
Tối hôm đó về nhà, tôi cầm điện thoại của mẹ chơi trò “Angry Birds” phiên bản mới nhất.
Một tin nhắn hiện lên trước mắt tôi: “Không cẩn thận để vết son dính lên cổ áo chồng cậu rồi, nhớ giặt nhé.”
“Mẹ ơi, sao ba vẫn chưa về vậy ạ!”
“Hay là mình khóa cửa lại, không cho ba vào nữa nhé!”
Tay phải tôi vừa vuốt xóa tin nhắn, vừa lớn tiếng hét lên với mẹ đang bận rộn trong bếp.
“Con bé này nói gì vậy hả! Sao lại nhốt ba con ngoài cửa chứ! Đồ nhỏ không có lương tâm.”
“Ba con cực khổ kiếm tiền chẳng phải cũng vì con sao!”
Nhìn mẹ tôi từ trong bếp cầm cái xẻng nấu ăn ra bênh vực ba tôi, tôi chỉ biết bất lực lắc đầu.
“Phải rồi phải rồi, chồng mẹ là giỏi nhất.”
“Là người đàn ông tốt nhất thế gian, cảm ơn mẹ đã tìm cho con một người ba tốt như vậy.”
“Vậy còn được.” Mẹ tôi nói xong câu đó thì vẻ mặt thỏa mãn quay lại “chiến trường” trong bếp.
Bình luận