Chương 1 - Anh Không Xứng!
Tôi sắp ch.ết rồi.
Tôi và Giang Thuật đều là trẻ mồ côi, nương tựa vào nhau đã hơn 20 năm, tôi vẫn luôn chờ đến ngày anh cưới tôi.
Quen nhau bảy năm, anh thích người khác.
Anh nói: “Chúng tôi ở bên nhau quá lâu rồi, càng giống người thân hơn.”
Giang Thuật là người tỏ tình với tôi, cũng chính anh nói muốn cùng tôi dựng lên một mái ấm.
Thế nhưng, tôi cũng sắp ch.ết rồi, thôi thì tha cho anh vậy.
Tôi cứ lặng lẽ đến, rồi lại lặng lẽ đi, đến cuối cùng trên thế gian này cũng chẳng có gì đáng để lưu luyến.
Vào khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, anh tuyệt vọng quỳ xuống bên cạnh tôi, lấy ra một chiếc nhẫn, vừa khóc vừa đeo lên ngón tay tôi.
“Tại sao nó lại rộng như thế? Rõ ràng nó đã rất vừa vặn mà?”
Tôi nhắm mắt lại, bàn tay yếu ớt buông lơi, chiếc nhẫn tuột khỏi ngón tay áp út gầy guộc.
Tạm biệt.
Sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Thế gian này quá đau khổ rồi, đánh giá 1 sao nha.
1.
23:59, tôi cắm những cây nến lên chiếc bánh kem, nhắm mắt lại cầu nguyện:
Mong rằng những tháng ngày còn lại, Giang Tuyền sẽ không gặp lại Giang Thuật nữa, có thể yên bình thanh thản rời khỏi thế gian này.
Tôi mở mắt ra, thổi nến, tự nhủ với chính mình : “Sinh nhật vui vẻ nhé, Giang Tuyền.”
Thời gian, đã bước sang ngày tiếp theo.
Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi đón sinh nhật một mình.
Và cũng là lần sinh nhật cuối cùng của tôi.
Hôm qua, tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư tuyến tụy, đã giai đoạn cuối rồi, chỉ còn sống được vài tháng mà thôi.
Khi nghe được điều này, đầu tôi vang lên tiếng ong ong, ngơ ngác nhìn vị bác sĩ trẻ trước mặt.
“Cô vẫn còn trẻ, có thể bàn bạc với gia đình về quá trình điều trị đợt sau.” Cô ấy nói với sắc mặt thương tiếc.
“Tôi mồ côi.”
Biểu cảm của vị bác sĩ càng phức tạp hơn, vừa định mở miệng nói điều gì, thì Giang Thuật gọi điện thoại đến, cô ấy ra hiệu cho tôi nghe điện thoại trước.
“Giang Thuật?”
“Hiện tại công việc của anh vẫn còn một số việc phải giải quyết, có thể ngày mai anh sẽ về muộn chút, nhưng không bỏ lỡ sinh nhật của em đâu.”
Tôi chỉ ậm ừ.
Giây phút này, tôi dường như bị kích động, nếu tôi nói với anh tôi mắc bệnh ung thư, chỉ còn lại vài tháng ngắn ngủi để sống, anh ấy sẽ như thế nào?
Anh sẽ cầu hôn tôi chứ?
Anh ấy sẽ làm vậy, có phải không?
Chúng tôi đã quen biết nhau hơn 20 năm, dù cho anh ấy không còn yêu tôi, chắc cũng không đành lòng để tôi cô độc rời đi như thế.
Nhưng rồi tôi chỉ nghĩ thoáng qua thôi, rất nhanh tôi đã gạt bỏ suy nghĩ đó rồi.
Tôi cũng sắp giã từ, khổ nhục kế chắc không cần đến đâu, níu kéo một người đã không còn là của mình, thật sự rất vô vị.
Dường như anh không biết nên nói gì tiếp theo, thôi thì cúp máy cho xong chuyện.
Tôi nghe thấy tiếng “tút tút” lạnh nhạt, bản thân như không còn một chút sức lực, không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không, tôi cảm thấy hơi khó thở.
Đối diện với vẻ mặt lo lắng của bác sĩ, tôi khẽ nhếch môi cười : “Là bạn trai tôi gọi.”
“Anh ấy không đến đây cùng cô sao ?”
Tôi lắc đầu, tôi không có nói cho anh ấy biết
Hôm đó anh nói với tôi rằng anh sắp đi công tác, tôi bèn nói mấy ngày nay tôi cảm thấy trong người không được khỏe.
Anh cho rằng tôi đang bày trò để ngăn cản anh đi công tác với thư ký của mình, thì lạnh lùng nói: “Anh và cô ta thật sự không có gì, em đừng có làm loạn nữa được không?”
......
Vị bác sĩ kia không biết đang nghĩ gì, nắm lấy tay tôi bảo tôi đừng từ bỏ, tôi vẫn còn trẻ, nếu điều trị đầy đủ sẽ còn hy vọng.
Tôi cảm ơn cô ấy, nhưng lại không nói với cô ấy rằng tôi không có dự định chạy chữa.
Hóa trị quá đau đớn, hơn nữa khả năng phục hồi cũng rất thấp, tôi nghĩ mình nên từ bỏ thôi, tôi đã nếm đủ đau khổ trên đời, tôi sợ lắm rồi.
Ánh mặt trời ở tầng dưới có hơi chói nên tôi nheo mắt lại.
Trong lúc chờ xe đến, tôi vào bật newsfeed lên, vừa nhìn đã thấy nội dung của thư ký Giang Thuật mới đăng.
Trong hình là một nhà hàng phương Tây cao cấp, với rượu vang và đồ ăn phương Tây, khung cảnh rất lãng mạn, cùng với nụ cười ngọt ngào của Lâm Uyển Mộng và một bàn tay mảnh khảnh thon dài.
Tôi đã quen biết Giang Thuật hơn 20 năm, chỉ nhìn một cái tôi đã nhận ra.
[Đi công tác với sếp chính là được ăn no uống say! Oaoaoa… sếp của tôi thực sự rất chu đáo, anh ấy còn hứa sẽ cùng tôi đến Disneyland để xem pháo hoa vào tối mai, sếp là người tốt nhất thế gian!]
Giang Thuật đã like bài đăng đó và bình luận : “Hôm qua còn nói tôi là một nhà tư bản ác độc?”
Lâm Uyển Mộng trả lời bằng biểu cảm ‘khóc’: “Tôi sai rồi! Anh là người sếp tốt nhất”.