Chương 8 - Anh Không Ăn Cơm Tôi Nấu Thì Đừng Than Đau Dạ Dày
11
Tối hôm đó, Cố Cảnh Diêu đứng trước cổng biệt thự mắng cho Chu Y Y một trận ra trò, mắng đến mức cô ta chạy mất hút.
Tô Dực kể tôi nghe rằng công ty đã từ chối đơn xin nghỉ việc của Chu Y Y, yêu cầu cô ta tiếp tục làm trợ lý tổng giám đốc, nhưng cô ta từ chối.
Cô ấy bảo, Cố Cảnh Diêu đã điều Chu Y Y sang bộ phận kinh doanh, thậm chí thư ký bên cạnh cũng đổi thành nam giới luôn.
Tô Dực tò mò hỏi tôi:
“Cậu định tha thứ cho anh ta à?”
“Tôi á? Không đời nào!”
Tôi trả lời không chút do dự:
“Tình cảm đến muộn thì còn không bằng cỏ dại. Nếu anh ta làm vậy một năm trước, có khi tôi còn suy nghĩ. Còn bây giờ thì… vô nghĩa. Tôi không có thói quen ăn lại đồ thừa người khác bỏ.”
Biệt thự như một thỏi nam châm khổng lồ, hút ánh mắt của ba mẹ chồng dính chặt vào không rời.
Lúc đầu, họ còn lén lút quanh quẩn bên ngoài. Sau đó thì ngang nhiên đứng đó nhìn chằm chằm vào trong.
Tôi đứng trong nhà nhìn ra, giọng lạnh tanh:
“Tôi không dịu dàng, không biết dỗ dành, lại chẳng có chút lễ nghi nào, tôi không cho hai người vào nhà thì cũng hợp lý thôi, đúng không?”
Nghe tôi nói vậy, mẹ chồng chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
“Tôi cũng không cấm hai người vào xem cháu, nhưng có điều kiện.”
“Điều kiện gì? Cô nói đi.”
Tôi rút từ trong cặp ra một xấp giấy tờ:
“Tôi muốn ly hôn với Cố Cảnh Diêu. Chỉ cần anh ta ký tên, sau này hai người muốn gặp cháu lúc nào cũng được, bao lâu cũng được. Món hời như vậy còn gì phải suy nghĩ?”
Ba mẹ chồng lập tức im bặt. Nhìn chằm chằm vào bản thỏa thuận ly hôn, nét mặt họ gần như sụp đổ hoàn toàn.
Nhưng khi tôi còn chưa nhận được chữ ký của Cố Cảnh Diêu, thì bất ngờ Chu Y Y lại chủ động gọi điện hẹn tôi gặp mặt.
Tại quán cà phê, Chu Y Y mặc một bộ vest đen lịch sự, váy bút chì, tất da và giày cao gót.
Gương mặt trang điểm nhạt, mệt mỏi kiểu phụ nữ công sở lâu năm.
Cô ta làm việc ở công ty rất tệ.
Từ vị trí “vợ tương lai dự bị”, giờ đã trở thành trò cười của tất cả mọi người — một con cóc đòi ăn thịt thiên nga.
Việc cô ta chưa nộp đơn nghỉ việc, có thể nói là tim gan cũng phải dày lắm rồi.
Hoặc nói thẳng ra, là cô ta không biết xấu hổ.
Vừa gặp tôi, cô ta chẳng buồn khách sáo lấy một câu:
Tại sao? Tại sao cô lại quay về?”
“Nếu cô không quay về, tôi sắp sửa trở thành bà Cố rồi!”
“Cô chỉ là dựa vào cái danh vợ cả, dựa vào chuyện sinh được một đứa con trai. Nếu không, cô căn bản chẳng phải đối thủ của tôi! Anh ấy sắp bị tôi thu phục rồi!”
Tôi cười khinh miệt:
“Đối thủ? Ai coi cô là đối thủ vậy? Cô đúng là quá tự tin đấy.”
“Trước kia không phải cô còn nói yêu là yêu con người Cố Cảnh Diêu, có danh phận hay không cũng chẳng sao mà? Sao giờ lại gấp gáp muốn leo lên chính thất thế?”
Gương mặt Chu Y Y đầy hằn học:
“Cô thì biết cái gì?!”
“Phương Vân Thư, chẳng qua là cô may mắn hơn tôi một chút, tại sao cô lại có thể cưới được Cố Cảnh Diêu, còn tôi thì suốt ngày chỉ bị anh ấy xem thường? Tôi đã cố gắng đến vậy, tại sao vẫn không được anh ấy để mắt?”
“Tôi nợ tiền vay online, nợ cả tiền cờ bạc. Rõ ràng tôi sắp thành công rồi, tại sao cô lại phải về đúng lúc này?!”
“Đều tại cô! Nếu không có cô, có khi giờ tôi đã là bà Cố rồi!”
“Cô đáng chết! Cả cô với cái thằng con hoang đó của cô đều đáng chết!”
Tôi nhìn cô ta, cười nhạt, rồi cầm điện thoại trên bàn giơ lên:
“Nghe rõ chưa?”
Theo ánh mắt tôi, Chu Y Y quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính quán cà phê — nơi Cố Cảnh Diêu đang đứng đó, mặt lạnh tanh.
Cô ta lập tức lao ra ngoài, cố giải thích với Cố Cảnh Diêu.
Nhưng ánh mắt anh nhìn cô ta đầy phẫn nộ và ghê tởm.
“Cút! Vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Nếu không, tôi sẽ không tha cho cô!”
Chu Y Y hoảng sợ bỏ chạy, bị ánh nhìn giết người của Cố Cảnh Diêu dọa cho mất vía.
Cố Cảnh Diêu quay sang nhìn tôi, trong mắt là đầy hối lỗi:
“Vân Thư… anh xin lỗi, anh…”
Tôi cắt lời anh ta:
“Tôi nói rồi, không cần giải thích.”
“Những gì anh vừa nói với cô ta, cũng chính là những gì tôi muốn nói với anh.”
“Cố Cảnh Diêu, tránh xa tôi và con tôi ra. Chỉ cần nhìn thấy anh, tôi đã thấy buồn nôn.”
12
Vì Cố Cảnh Diêu không chịu ký đơn ly hôn, tôi buộc phải ra tòa kiện ly hôn.
Mì Gói thuộc về tôi nuôi, nhưng gia đình nhà họ Cố có quyền đến thăm.
Đó là đề xuất của ba tôi.
“Của nhà không để cho người ngoài. Bao nhiêu sản nghiệp của nhà họ Cố, mà để lọt vào tay con rơi con rớt của người khác thì quá rẻ cho thiên hạ rồi.”
“Không cần cơm, chỉ cần giành lại thể diện. Tất cả những gì nhà họ Cố có, nhất định phải thuộc về cháu ngoại của tôi – Mì Gói.”
Tôi thật ra không để tâm đến sản nghiệp nhà họ Cố, nhưng có thêm người quan tâm đến con mình thì cũng chẳng phải chuyện xấu.
Khi ba mẹ chồng biết họ có thể thường xuyên đến thăm cháu, xúc động đến mức lập tức chuyển 20% cổ phần của tập đoàn Cố thị sang tên Mì Gói.
Còn tặng thêm cho tôi 10%, chỉ sợ tôi đổi ý không cho họ gặp cháu nữa.
Tô Dực kể lại cho tôi nghe — Chu Y Y giờ đã tàn phế.
Cô ta trốn đến một thành phố khác, quay lại nghề cũ.
Lần này may mắn lấy được lòng một ông chủ vì vẻ ngoài ngây thơ hoa nhỏ.
Chẳng mấy chốc, cô ta trở thành “chim hoàng yến” trong hậu viện nhà người ta.
Nhưng ông chủ đó là một kẻ bạo dâm.
Trong lúc hành hạ, hắn ta vô tình làm hỏng một bên mắt của Chu Y Y, khiến cô ta thành người nửa mù.
Sau chuyện đó, hắn ta cũng đá cô ta không thương tiếc, quăng cho mấy chục triệu rồi phủi tay.
Về phía Cố Cảnh Diêu, anh ta không ngừng cố gắng thuyết phục tôi quay lại, nhưng tôi chưa bao giờ có ý định cho anh ta cơ hội đó.
“Tôi biết anh và Chu Y Y chưa từng có quan hệ thể xác, nhưng điều đó không có nghĩa là anh vô tội.”
“Anh đã dung túng cho một người đàn bà khác làm tổn thương vợ của mình. Với tôi, đó là tội không thể tha thứ.”
“Tôi lấy anh vì yêu, nhưng tôi ly hôn vì không muốn tiếp tục bị tổn thương. Điều đó chẳng liên quan gì đến việc anh còn yêu tôi hay không.”
Thấy tôi quyết liệt như vậy, Cố Cảnh Diêu thề rằng cả đời này sẽ không lấy ai khác.
Anh nói Mì Gói sẽ là đứa con duy nhất trong đời anh.
Nhưng lời thề ấy có thể giữ được bao lâu, tôi không quan tâm. Vì với tôi, mọi thứ đã chẳng còn liên quan nữa.
Mì Gói hơn một tuổi thì bắt đầu líu lo gọi “ông nội, bà nội”, khiến ba mẹ chồng tôi vui đến phát khóc — rồi quay sang đánh cho Cố Cảnh Diêu một trận nên thân.
Chắc là do máu mủ, nên mỗi lần nhìn thấy Cố Cảnh Diêu, Mì Gói lại cười tít mắt, cứ đòi nhào vào lòng cho anh ta bế.
Cố Cảnh Diêu rất sợ thằng bé gọi mình là “ba”, vì mỗi lần thằng nhỏ lỡ miệng gọi, tôi sẽ đứng bên cạnh nghiêm túc sửa ngay:
“Đó là chú, không phải ba.”
Cố Cảnh Diêu đau khổ tột độ, nhiều lần ôm con khóc ngay tại chỗ, van xin tôi đừng nói như vậy nữa.
Anh ta hối hận đến mức ruột gan xoắn lại… nhưng tôi thì đã không còn bận tâm nữa.
Sự tha thứ vô điều kiện chỉ khiến chó hoang sinh sôi.
Bởi vì, với những con chó không thể giết, tốt nhất là phải đá cho chúng một cú thật đau.
— Toàn văn kết thúc —