Chương 13 - Ánh Hoàng Hôn

Vậy nên sự tồn tại của tôi chính là đang cản đường cặp tình nhân đó, nên tôi phải biến mất khỏi thế gian này?

“Sao cậu run thế?” – Bạch Kỷ Nhiễm đột nhiên hỏi.

Tôi chợt tỉnh lại, nhận thấy ngón tay mình vẫn còn đang run rẩy.

“Không sao.”

Tôi không còn thèm ăn nữa, bưng khay cơm lên muốn rời đi.

Bạch Kỷ Nhiễm đứng dậy đuổi theo.

Bên cạnh không có Kiều Triết cô ta liền lộ vẻ mặt thật.

“Tô Niệm, cậu đừng tưởng có mình cậu mới biết dùng thủ đoạn.”

Tôi sửng sốt:

“Gì?”

“Có một chiếc lốp dự phòng cố tình khiến cho Vĩnh Khang ghen, thu hút sự chú ý của anh ấy.”

“Vậy nên, cậu cho Kiều Triết cơ hội vì muốn Tống Vĩnh Khang ghen?”

“Không sai.”

Trong lòng tôi không ngừng cười nhạo.

Cô ta rốt cuộc có biết mình đang làm cái gì không?

Coi một tên sát nhân thành lốp dự phòng? Cô ta cũng giỏi đấy nhỉ.

“Cậu có biết Kiều Triết là người như nào không?”

Cô ta sửng sốt:

“Kiều Triết là người như nào thì có liên quan gì đến cậu?”

“Không liên quan, nhưng mà tôi cũng chỉ có lòng tốt nhắc nhở cậu, cẩn thận nghịch lửa dẫn đến tự thiêu.”

Ai ngờ cô tại lại còn cười nhạo tôi:

“Tô Niệm, đừng tưởng tôi không biết kế hoạch của cậu. Nếu không phải cố ý muốn tôi biết khó mà lui thì sao phải nói như vậy? Yên tâm đi, cậu có lốp dự phòng, tôi cũng có.”

Khóe miệng tôi cố gắng không nhếch lên:

“Chịu đấy, tôi đâu cần lốp dự phòng, tôi với Giang Tần Dã là trong sạch, chẳng có ý định bậy bạ như cậu.”

Nói xong tôi liếc mắt về phía Kiều Triết đang nhìn về hướng này rồi rời đi.

Những lời tốt đẹp đâu dễ thuyết phục người.

Ai cũng đều có số mệnh của mình, nếu cô ta xảy ra chuyện gì thì cũng đâu có liên quan gì đến tôi.

Nhưng kẻ phạm tội nhất định phải chịu hình phạt thích đáng, tôi nhất định sẽ không để hắn trốn thoát.

Tôi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Giang Tần Dã.

“Có vẻ như em tìm thấy tên tội phạm rồi.”

Tôi và Giang Tần Dã hẹn nhau ở quán cà phê.

Hôm nay là cuối tuần, có rất nhiều cặp đôi đang hẹn hò ở đây.

Cà phê còn chưa kịp lên, bàn bên cạnh đã có thêm một cặp đôi đang cùng ngồi ăn bánh ngọt với nhau,

Tôi hơi xấu hổ, đứng ngồi không yên.

Giang Tần Dã cũng coi như không nhìn thấy gì, vẫn chuyên tâm thảo luận về vụ án với tôi.

“Vậy em qua mùi hương liền xác định được hung thủ?”

“Vâng, tuy rằng mùi hương đó rất nhẹ, nhưng em có thể ngửi thấy ngay.”

“Nhưng nạn nhân lần trước tỉnh lại cũng không có nhắc đến trên người hung thủ có mùi gì kỳ lạ, em có phải ngửi nhầm rồi không?”

Tôi lắc đầu nguầy nguậy:

“Không, tuyệt đối không nhầm.”