Chương 7 - ANH ĐỪNG ĐÁNH MÔNG TÔI NỮA!
14
Cuộc sống nhàm chán này khiến tôi tích tụ đầy bực dọc.
Đã thế, một người lạ đột nhiên xông vào lại càng làm tôi khó chịu hơn.
"Lục Tự Thần!"
Người mới tới trông chỉ tầm 18, 19 tuổi, nhuộm mái tóc xanh nổi bật.
Cậu ta lớn tiếng gọi tên Lục Tự Thần, đá đôi giày vừa cởi ra lung tung ra một bên.
Lông mày tôi giật giật.
Tên khốn Lục Tự Thần kia lúc nào cũng bắt tôi phải xếp giày dép gọn gàng cơ mà.
Tóc xanh tiến đến, nhìn thấy tôi, đôi mày thanh tú nhíu lại.
"Anh là ai?"
"Bố cậu."
Lúc này, quản gia cũng bước vào, mang theo một đôi dép lê.
"Cậu Lam An, đã lâu không gặp. Mời cậu xỏ dép vào."
"Lắm lời." Tên Lam An chỉ tay vào tôi, hỏi quản gia: "Ông ta là ai?"
"Cậu Thịnh là... của ông Lục..."
Lời còn chưa nói hết thì bị âm thanh mở cửa cắt ngang.
Lục Tự Thần vừa tan làm về.
Tôi vừa đứng dậy thì tóc xanh lập tức nhào tới.
Cậu ta bám chặt lấy Lục Tự Thần, cả tay lẫn chân quấn lấy, giọng nói thân mật:
"Không phải nói sẽ ra sân bay đón tôi sao? Sao không tới?"
Lục Tự Thần đặt cậu ta xuống đất: "Công việc bận quá."
Tôi nhìn màn tương tác của hai người mà ngứa mắt.
Bực bội, tôi đá đổ cái ghế gần đó.
Nhưng không kiểm soát được góc độ và lực, ngón chân út đập mạnh vào ghế đau điếng.
Nước mắt chực trào ra.
Lục Tự Thần nhìn tôi một cái, không nói gì.
Tôi trừng mắt nhìn lại, còn tặng kèm một ngón giữa.
Cố nén cơn đau ngón chân, tôi khập khiễng bước về phòng.
Vào phòng mới nhận ra, cả căn phòng toàn mùi giống hệt mùi của Lục Tự Thần.
Khó ngửi chết đi được!
Tôi bật hết hệ thống thông gió trong phòng, rồi nằm bò ra giường chơi điện thoại.
Một lúc sau, Lục Tự Thần đẩy cửa bước vào.
"Chân còn đau không?"
"Liên quan gì đến anh?"
"Để tôi xem."
Hắn cầm lấy mắt cá chân của tôi, ngón tay với lớp chai mỏng lướt qua da khiến tôi nổi hết da gà.
Tôi rút chân về, cáu kỉnh nói:
"Đừng chạm vào tôi, bẩn chết đi được. Mới ôm thằng tóc xanh kia đã rửa tay chưa?"
15
"Người ta có tên, cậu ấy tên là Lam An..."
"Tôi không quan tâm cậu ta tên gì! Cút ra ngoài!"
Lục Tự Thần bị tôi đá đành lùi ra xa.
"Hôm nay sao tâm trạng cậu tệ thế?"
"Ông đây cứ như thế đấy, không ưa thì đi mà tìm cái tên Lam An dễ bảo của anh!"
Tôi trùm chăn kín đầu.
Lục Tự Thần nhìn tôi một lúc, rồi nói:
"Đúng là Lam An nghe lời hơn cậu thật."
Tôi: "?"
Là tôi biết tự xếp giày ngay ngắn.
Là tôi dậy đúng giờ mỗi ngày.
Là tôi ngồi trên sofa mà không vắt chân này lên chân kia.
Cuối cùng lại bảo cái tên Lam An kia nghe lời hơn tôi?
Thật nực cười.
Tôi cầm gối ném thẳng vào người Lục Tự Thần.
"Cút ra ngoài!"
"Thịnh Ninh, cậu giận gì thế?"
Câu hỏi này làm tôi ngớ người.
Đúng là thế, tôi giận cái gì chứ?
Tôi giận vì hắn thân mật với người khác?
Rõ ràng tôi đâu có thích hắn.
Lục Tự Thần tiếp lời:
"Cậu ghen sao?"
"Ghen với bà cô nhà anh ấy! Cút đi."
Tôi đã hiểu rồi.
Chỉ là lòng chiếm hữu của đàn ông trỗi dậy mà thôi.
Dù tôi với hắn không có giấy đăng ký kết hôn hợp pháp, nhưng xét theo lễ nghi thế tục, chúng tôi đã tổ chức đám cưới.
Giờ hắn lạnh nhạt với tôi nhưng lại thân mật với người ngoài như thế.
Không tức mới lạ.
Tôi tự dỗ dành mình rồi đuổi hắn ra khỏi phòng.