Chương 7 - Anh Đi Mà Lấy Chồng Tôi

Cô gái nhỏ ấy sau khi nghe vậy thì mới thôi dò xét, ngọt ngào gọi tôi một tiếng "chị", rồi thẹn thùng đứng cạnh Thẩm Chiếu.

Chậc.

Phải nói sao nhỉ.

Trai tài gái sắc, một đôi kim đồng ngọc nữ.

Chỉ là... tôi cảm thấy khoảng cách giữa hai người này có phần hơi gần quá rồi.

Không được, là chị, tôi phải bảo vệ em trai mình.

Thế là tôi đĩnh đạc bước lên chen vào giữa Thẩm Chiếu và cô gái nhỏ. Trước ánh mắt ngạc nhiên khó hiểu của cô ta, tôi mỉm cười giải thích: “Tôi với em trai có vài câu chuyện tâm tình muốn nói.”

Đã nói đến mức này rồi, cô gái nhỏ kia cũng không tiện ở lại, chỉ đành cười gượng mấy tiếng rồi rời đi.

Lúc này tôi mới kéo Thẩm Chiếu ngồi xuống ghế dài bên cạnh, bảo anh ta ăn xong rồi hãy quay lại học tiếp.

Nhưng anh ta lại nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm.

“Sao thế?”

“Tại sao lại để cô ấy đi?” Anh ta khàn giọng hỏi, trong mắt dường như có gì đó ẩn giấu.

Tôi bỗng chột dạ, không dám nhìn thẳng vào anh ta, vội vã quay mặt đi chỗ khác, cúi đầu lấy đồ ăn từ trong túi ra, bày lên ghế.

“Còn tại sao nữa, tôi chỉ muốn nhìn anh ăn xong để còn về viết truyện chứ sao.” Tôi cứng giọng đáp.

Thẩm Chiếu im lặng nửa giây, cuối cùng chỉ cười lạnh một tiếng, rồi lặng lẽ cầm đồ ăn lên ăn.

Làm tôi chẳng hiểu ra làm sao cả.

Anh ta tức giận? Tại sao chứ?

Tôi chớp mắt mấy cái, cuối cùng cũng không hỏi nữa.

Dù sao thì... tôi cũng chỉ đến để đưa cơm thôi mà.

7

Vì Phó Tuyết trở về, cuộc sống giải trí của tôi bắt đầu nhiều lên, tôi cũng dần trở nên thân quen hơn với Phó Dục Bạch. Điều này khiến tôi thỉnh thoảng nhắc đến Phó Dục Bạch khi ở bên Thẩm Chiếu.

Rồi... anh ta giận.

“Lê Tranh Tranh, cô có thể đừng nhắc đến anh ta trước mặt tôi nữa được không?” Trong phòng khách, Thẩm Chiếu đang cắt trái cây bỗng lạnh giọng nói.

Tôi khựng lại, chỉ "ồ" một tiếng rồi im lặng.

Không khí trở nên im ắng, cả hai chúng tôi không ai nói thêm câu nào nữa, trong phòng khách chỉ còn tiếng dao anh ta cắt trái cây.

Tôi ngồi một lúc rồi đứng dậy về phòng ngủ.

Không nói thêm lời nào.

Tôi không phải đang tức giận, tôi chỉ không thích việc anh ta đột nhiên nổi giận với tôi.

Tôi cảm thấy ấm ức.

Dù chính tôi cũng không hiểu vì sao mình lại thấy ấm ức đến thế.

8

Sau đó tôi và Thẩm Chiêu bắt đầu chiến tranh lạnh một cách khó hiểu, thậm chí cả tháng trời anh ta còn không thèm về lại căn hộ. Tôi chỉ nhắn qua điện thoại để gửi tiền thuê nhà đã thỏa thuận, sau đó dọn ra ngoài tìm một chỗ ở mới cho mình.

Tối hôm ấy, Phó Tuyết đến ngủ cùng tôi ở căn hộ mới. Khi đang nằm cạnh nhau, cô ấy bất ngờ dùng mông hích nhẹ tôi một cái.

"Cậu làm gì thế?" Tôi quay đầu lại hỏi, nhưng bản thân thì vẫn đang lơ đãng xem phim.

Phó Tuyết ghé sát lại, mắt nheo nheo: "Dạo này trông cậu không ổn lắm, lại còn dọn ra khỏi nhà Thẩm Chiêu... Hai người cãi nhau à?"

Tôi thoáng hoảng hốt, vội vã phủ nhận: "Cậu nói linh tinh gì thế! Tớ với Thẩm Chiếu ngày mà nào chẳng cãi nhau? Tớ dọn ra ngoài chỉ vì cãi nhau nhiều quá, sợ giảm tuổi thọ thôi!"

Đúng! Chính là như vậy!

Như để tự thuyết phục mình, tôi gật đầu lia lịa sau khi nói xong.

Phó Tuyết nhìn tôi đầy hoài nghi, cuối cùng chỉ đáp một câu: "Thôi được, cậu nói gì thì tớ tin vậy."

Tôi khẽ cười buồn, quay lại nhìn vào màn hình, nhưng trong lòng cảm thấy khó chịu. Cãi nhau với Thẩm Chiêu suốt tám năm, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy tồi tệ như vậy.

Cả hai chúng tôi ngầm hiểu, không ai tìm đến đối phương nữa. Thậm chí, tôi còn thấy Thẩm Chiêu đăng bài cho thuê căn hộ trên vòng bạn bè.

Khi nhìn thấy bài đăng đó, tim tôi khựng lại. Tôi nhanh chóng lướt qua, nhưng mỗi đêm nằm suy nghĩ, hình ảnh ấy lại hiện ra trong đầu. Càng nghĩ, tôi càng thấy tức ngực, không thể tập trung vào việc viết lách hay vẽ tranh.

Tôi quyết định tìm thứ gì đó để làm, giải tỏa tâm trạng của mình.

 Mỗi ngày, tôi tự nhủ rằng Thẩm Chiêu đã đăng cho thuê căn hộ, anh ta không còn quan tâm đến mình nữa, tôi còn cảm thấy khó chịu làm gì? Có gì mà phải khó chịu chứ?

Mà không có anh ta chọc tức mình, tôi chắc chắn sẽ sống vui vẻ hơn!

Hừm!

Tôi bắt đầu tận hưởng cuộc sống, ăn uống thả ga, rồi chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè để khoe khoang với mọi người về cuộc sống an nhàn của mình. Thỉnh thoảng, tôi còn đi ăn cùng Phó Tuyết và Phó Dục Bạch, rồi lại chụp ảnh đăng lên mạng.