Chương 1 - Anh Đi Mà Lấy Chồng Tôi

[FULL] Anh Đi Mà Lấy Chồng Tôi

Tác giả: Diệu Oa Đào Tử

Edit: Thiên Sơn Bắp Cải

‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿

Cha tôi ép tôi phải liên hôn. Trong lễ cưới, kẻ thù không đội trời chung đột nhiên hôn tôi. 

Anh ta ghé sát tai tôi, nói: "Tôi không cam lòng."

Tôi suy nghĩ một lúc rồi tháo khăn voan trên đầu xuống, đặt lên đầu anh ta và nói:

"Vậy anh thay tôi kết hôn đi."

1

Vào khoảnh khắc Thẩm Chiếu lao lên hôn tôi, cả thế giới dường như lặng đi. 

MC đang đọc lời chúc cũng buột miệng nói một câu "WTF" qua micro, vang vọng khắp sảnh tiệc.

Tôi trợn tròn mắt, nhìn gương mặt quen thuộc ấy ngay trước mặt mình.

Trong chính lễ cưới của tôi, kẻ thù không đội trời chung Thẩm Chiếu lại bất ngờ lao lên cưỡng hôn tôi. Hôn xong, anh ta cúi sát tai tôi, giọng run run nói: “Tôi không cam lòng, tại sao cô có thể an phận?”

Trong đầu tôi bật lên ba dấu hỏi chấm thật to.

“Không phải chứ anh bạn, anh bị điên à? Anh không ưa tôi yên bề gia thất, ghen tị vì tôi lấy chồng, thế anh hôn tôi làm cái gì? Anh đi mà hôn chú rể ấy!” Tôi chỉ nhanh về phía chú rể đang ngơ ngác nhìn.

Lần này, Thẩm Chiếu cũng ngơ ra. Anh ta ắp bắp: “Không phải, cô hiểu lầm rồi…”

Tôi liền tháo khăn voan xuống, đội lên đầu Thẩm Chiếu, giọng điệu nhẹ nhàng: “Hehe, vừa hay, anh không ưa tôi, vậy anh cưới thay tôi nhé.”

Nói xong, tôi xách váy chạy ngay.

Khi mọi người kịp phản ứng, tôi đã chạy đến cửa.

“Ê! Lê Tranh Tranh! Cô đứng lại!” Tôi nghe thấy nhiều người gọi tôi từ phía sau, nhưng vào lúc này, những âm thanh đó chỉ tiếp thêm động lực cho tôi chạy nhanh hơn.

Thực ra, việc kết hôn đã khiến tôi mệt mỏi lắm rồi.

Giờ có người không ưa tôi, ghen tị tôi, vậy để anh ta cưới đi.

Haha. Tôi chạy đây.

Nấm mồ hôn nhân này, ai muốn thì cứ vào.

Trùng hợp làm sao, ngay dưới sảnh khách sạn tổ chức lễ cưới có một chiếc taxi trống, tôi lao lên xe và giục: “Chú ơi! Đưa cháu đến Trung tâm Vạn Thương ... cửa đông phủ! Nhanh lên, nhanh lên!"

Chú tài xế nhìn bộ váy cưới trên người tôi, rồi lại nhìn những người đang từ trong khách sạn đuổi ra, lập tức hiểu chuyện.

“Đào hôn hả! Chú hiểu mà!!! Chú đây đã từng xem tivi rồi, cài dây an toàn vào!”

Chú tài xế cho tôi một cái nhìn yên tâm, rồi vào số phóng đi.

Tôi ngoái lại, thấy Thẩm Chiếu đang đội khăn voan, lái xe đuổi theo.

Nói thật, cũng phải công nhận một điều, anh ta đội khăn voan trông cũng khá đẹp đấy chứ.

2

Vạn Thương Thành Phủ là nhà của bạn thân tôi, Phó Tuyết.

Tôi biết mình không thể về nhà, vậy nên liền đến nhà cô ấy.

Phó Tuyết không thể về dự đám cưới của tôi vì đang có buổi trình diễn thời trang ở nước ngoài. 

Cô ấy vốn rất áy náy, nhưng tôi đã trấn an: "Nhà ép cưới thôi, chả có gì hay ho cả, cậu không đến cũng chẳng sao. Đợi lần cưới thứ hai, lúc tớ gặp được người mình thực sự thích thì cậu đến cũng chưa muộn."

Ai ngờ đâu, không cần đợi đến lần hai.

Hehe, cảm ơn Thẩm Chiếu.

Thật sự phải cảm ơn anh ta.

Tôi biết mật khẩu nhà Phó Tuyết, vui mừng vô cùng khi mở cửa bước vào. Vừa hát bài Tự do bay lượn, tôi ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông cao ráo, chân dài, đang mặc đồ ở nhà, nhìn tôi với vẻ mặt đầy bối rối.

"Yo yo baby go c... Ủa! Anh là ai?!" Tôi hoảng hốt chụp lấy cây gậy đánh giày trên tủ, chỉ vào người đàn ông lạ mặt này.

Anh ấy chớp mắt vài cái rồi đột nhiên bật cười. Ánh mắt anh ấy dịu dàng đến lạ, không hề hợp với mái tóc ngắn mang theo vẻ bất cần đời: "Tôi là Phó Dục Bạch, anh họ của Phó Tuyết."

Tôi ngẩn người: "Sao tôi chưa từng nghe cô ấy nhắc đến anh?"

Phó Dục Bạch bất đắc dĩ nhún vai: "Vì cô ấy thi không bao giờ qua được tôi, nên không chịu thừa nhận có tôi là anh họ."

Tôi im lặng.

Tôi tin anh ta.

Vì đây đúng là phong cách của Phó Tuyết rồi.

Nhưng... cô ấy có một anh họ đẹp trai thế này mà không chịu giới thiệu cho tôi?!!

Đợi cô ấy về tôi sẽ cằn nhằn với cô ấy!

Tôi ho nhẹ, đặt lại cây gậy đánh giày, đứng chỉnh tề, nở một nụ cười duyên dáng:

"Chào anh, tôi tên Lê Tranh Tranh, là bạn thân của Phó Tuyết."

Phó Dục Bạch nheo mắt rồi nở một nụ cười dịu dàng: "Tôi biết, cô ấy đã nhắc đến cô rồi."

Sau khi giới thiệu xong, anh ấy mới có cơ hội chú ý đến chiếc váy cưới trên người tôi, ngạc nhiên nhướn mày: "Cô đang…?"

Tôi cúi đầu nhìn váy cưới của mình: "À, anh nói cái này à, nói đơn giản thì, tôi vừa bỏ trốn khỏi đám cưới."