Chương 9 - Ánh Đèn Dầu Sáng Rực

Nhưng đã quá muộn, trong tiếng nổ cực lớn…

Ngọn lửa ngút trời bùng lên từ nơi quen thuộc.

Xa xa có ai đó hét lên: “Có người chết rồi, có người giết người rồi.”

Vọng Nam ôm chặt lấy tôi, khóc nức nở:

“Đừng đi nữa, không kịp rồi, tiểu thư Vu Tam đã chết rồi.”

26

Kế hoạch của tiểu thư Vu Tam là đồng quy vu tận cùng người Nhật.

Vì vậy cô ấy cố ý lấy lòng, thỏa hiệp, chỉ để chờ đến ngày chúng mất cảnh giác.

Rồi kích nổ quả bom đã chôn sẵn dưới lòng đất từ lâu.

“Cô ấy đoán nếu cô biết chuyện này, chắc chắn sẽ liều mạng đi cùng cô ấy.”

“Nhưng cô ấy muốn cô sống.”

Tiếng sóng biển ẩm ướt vỗ vào boong tàu đập vào tai tôi.

Ánh trăng rọi lên khuôn mặt Vọng Nam, cả gương mặt cô ấy như óng ánh lên.

Cô ấy đưa cho tôi một tờ bài kiểm tra.

Là bài kiểm tra năm đó tôi nộp cho Vu Tam để được vào học trường nữ công.

“Nhưng nhìn từ xa, ánh đèn dầu sáng rực trong nhà thật là đẹp.

Tôi chỉ muốn nó cứ sáng mãi ở đó, như vậy sẽ có một người giống như tôi.

Vì nhìn thấy ánh sáng đó mà bước vào căn phòng này.”

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng Vu Tam không hài lòng với câu trả lời này.

Nhưng giờ đây, tôi lại một lần nữa nhận được hồi âm của cô ấy, cô ấy dùng cả mạng sống để chúc tôi bình an.

“Phùng Quyên, hãy đi đến nơi ánh sáng được thắp trở lại.”

27

Cuối cùng tôi và Vọng Nam định cư ở Mông Tự.

Vọng Nam tiếp tục nghề cũ, bán bánh bao, điểm tâm, sữa đậu nành.

Thỉnh thoảng tôi giúp người ta viết thư, làm một số công việc vặt vãnh về văn thư.

Thế mà cũng nuôi lớn được lũ trẻ.

Sau khi khoa Văn học của Học viện Liên Đại mở lớp ở Mông Tự.

Thường thấy những nữ sinh mặc sườn xám màu xanh đậm, kết hợp với áo choàng lông dê ngắn màu đỏ, và những người phụ nữ Mông Tự phải che mặt bằng ô khi đi bộ nhìn trộm nhau, đánh giá lẫn nhau.

Hôm đó Vọng Nam đưa cho tôi một tờ báo.

“Nhà máy mực năm nay tuyển nhiều nữ công nhân ở nông thôn.”

“Cũng giống như chúng ta năm đó, mở một lớp ban đêm cho nữ công.”

“Còn có lớp xóa mù chữ, có muốn đi xem không?”

Khi chúng tôi đến nơi.

Vừa khéo gặp một người phụ nữ bế con trên tay đang cãi nhau với giáo viên trong lớp.

“Không phải các người tự nói đây là trường nữ công à?”

“Các người tưởng ai cũng giống như các người, không lo ăn, không lo mặc, còn có thể đi học sao?”

Vọng Nam dùng khuỷu tay chọc chọc tôi.

“Này, có giống cô với Vu Tam năm xưa không...”

Nói chưa hết câu thì cô ấy ngẩn người.

Đã rất lâu rồi, cô ấy không nhắc đến tiểu thư Vu Tam trước mặt tôi.

Tóc mai của Vọng Nam và tôi đã bắt đầu hơi loang lổ.

“Thì ra nhoắng cái đã nhiều năm trôi qua vậy rồi.”

Tôi tìm đến người phụ trách trường, chủ động xin làm cố vấn đời sống cho họ, phụ trách giúp nữ sinh học giao tiếp và phối hợp với người địa phương.

Lúc đi thăm nhà, tình cờ gặp người phụ nữ gây chuyện trong lớp hôm đó.

Tôi mới biết chồng cô ấy là người từ tiền tuyến trở về, bị thương ở chân nên được giải ngũ.

Nhưng bị sang chấn tâm lý rất nặng.

Lúc chồng cô ấy tỉnh táo, sẽ kể với chúng tôi về những chuyện ở tiền tuyến.

“Hồi đó có rất nhiều nhà hảo tâm quyên góp tiền cho chúng tôi, tôi đều ghi chép ở đây.”

Anh ta lấy ra một cuốn sổ đã lật đi lật lại nhiều lần, thậm chí còn có cả vết đạn sượt qua ở gáy sổ.

Nhìn thấy một dòng trong số những ghi chép đó, hốc mắt tôi dần ươn ướt.

“Năm Dân quốc thứ 24, tập thể trường nữ công Kiều Vọng Nam, Đông Uyển Quân, Khâu Chân, Lý Niệm Hương, Phùng Quyên, Vu Tuyền Minh quyên góp 300 đồng.”

“Năm Dân quốc thứ 25, tập thể trường nữ công quyên góp 100 đồng...”

...

Tầm nhìn của tôi dần mờ đi, nước mắt không kiểm soát được rơi xuống.

Đêm đó, tôi hiếm khi mơ thấy tiểu thư Vu Tam.

Cô ấy đứng trước ngọn đèn dầu, ánh đèn sáng rực.

Thấy tôi rơi nước mắt, cô ấy bối rối quay đầu đi.

“Ôi trời ơi, có gì mà phải khóc, tôi chỉ dùng tiền các cô kiếm được để mua danh tiếng thôi.”

“Tôi lại chẳng phải trả giá gì, cô dễ xúc động quá.”

Tôi muốn chạm vào cô ấy, nhưng cô ấy lại lùi lại một bước.

“Tay tay tay, bộ quần áo mới này của tôi đắt lắm, đừng có sờ lung tung.”

Nhưng thấy tôi khóc quá đau lòng.

Cô ấy thở dài, vẫn đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.

- Hết -