Chương 1 - Ánh Đèn Dầu Sáng Rực
[FULL] Ánh Đèn Dầu Sáng Rực
Tác giả: Diêu Kỳ
Edit: Yêu Phi
☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★
Vu tam tiểu thư ghét cay ghét đắng phụ nữ nghèo khó từ quê lên như tôi.
Tôi bởi vì làm việc mà hai tay thô ráp, nứt nẻ.
Lỡ tay quẹt xước âu phục tinh tế nhập khẩu từ Anh trên người cô ấy.
Tôi bởi vì cho con bú mà mở cúc áo.
Điều này có thể liên lụy đến thanh danh của giáo viên nam.
"Đây là lớp học hay là trại trẻ của các cô vậy?"
"Có thể đừng làm phiền người khác không?"
Nhưng khi người chồng nghiện cờ bạc của tôi xông vào, định kéo tôi và con đi, cô ấy cùng các bạn học trong trường, cùng bảo vệ tôi sau lưng.
“Ở đây không có con của anh, đây đều là đứa trẻ ở trường nữ công chúng tôi.”
1
Phụ nữ có chồng kiếm sống vốn đã không dễ dàng, huống hồ tôi còn bế theo đứa con mới mấy tháng tuổi.
Liên tiếp bị mấy nơi từ chối, tôi đã không còn gì để ăn.
Quyên Sanh gần như nhay nát đầu ngực tôi, nhưng cũng chỉ ăn được một miệng đầy máu tươi.
Lúc này tôi bị một nữ sinh túm lấy áo, nói lớp học ban đêm gần đó đang tuyển người.
Họ chủ yếu tuyển nữ công nhân không biết chữ và phụ nữ nông thôn, không thu học phí, còn bao một bữa cơm.
Tôi vì bữa cơm đó mà đến.
Mặc dù chỉ là chút cháo loãng dưa muối, tôi lại coi như nhặt được vật quý báu.
Tôi dùng miệng bát cho Quyên Sanh ăn từng chút một, còn lại chút nước cháo, tôi nhấm nháp, vừa nếm được chút vị đã chẳng còn nữa rồi.
Tôi chỉ có thể ngậm miếng dưa muối trong miệng, nhai đi nhai lại, nhai đến khi khô kiệt phải nhổ đi.
Cái gọi là bài học nhận mặt chữ, tôi hoàn toàn không có hứng thú.
Làm sao có chuyện có người đi thuê phụ nữ về quản lý sổ sách được?
Nhưng khi nhìn từ phía xa, tôi thấy ánh đèn dầu sáng rực trong nhà thật là đẹp.
Tôi siết chặt chiếc áo khoác đã đông cứng, nghĩ đến việc tìm một nơi ấm áp và an toàn để cho Quyên Sanh bú sữa.
Sau một hồi, mọi người dần dần đi vào, tôi mới biết được.
Có rất nhiều nữ công nhân gần đó, tất cả đều mang theo con nhỏ.
Họ vừa chăm sóc con vừa học chữ.
Thường học đến giữa chừng, đứa trẻ sẽ khóc toáng lên.
Họ phải cúi người ra khỏi cửa sau của lớp học, sợ làm phiền người khác.
Nhưng ngay cả như vậy, người phụ nữ đến nghe vẫn cảm thấy bất mãn.
“Đây là lớp học hay là nơi giữ trẻ của các người vậy? Có thể đừng làm phiền người khác không?”
Tôi biết người phụ nữ đang nói kia, là tiểu thư Vu Tam.
Tôi từng đến hiệu may nhà họ hỏi có cần nhân công hay không.
Quản lý đuổi tôi ra ngoài, nói tay tôi quá thô ráp, làm hỏng âu phục bọn họ mới nhập từ Anh về.
Chính là bộ cô ấy đang mặc trên người hôm nay.
Tôi lén nhìn qua chút, giá một món đồ đủ tiền công một năm của tôi.
Lớp học đêm này là cô ấy bỏ vốn làm.
Tiểu thư nhà giàu, ăn sung mặc sướng.
Có chút tri thức là tuyên truyền muốn đoàn kết phụ nữ, đẩy cao dân trí.
Ánh mắt nhìn chúng tôi đều là thương hại người đau khổ, bất hạnh.
Bây giờ thù mới thù cũ chồng chất, tôi đương nhiên không nể mặt, nói móc lại.
"Không phải mấy người nói đây là trường nữ công à?"
“Các người tưởng ai cũng giống như các người, không lo ăn, không lo mặc, còn có thể đi học sao?”
2
Nhiều người vì miếng ăn, bị cha mẹ bán đi từ năm mười mấy tuổi để sinh con cho nhà người ta.
Hai mươi mấy tuổi lại bị chồng tiếp tục bán đi.
Gặp được người tốt thì còn đỡ, như tôi thì xui xẻo.
Lần này mà không chạy thoát, có khi bị đánh chết.
Mặc dù chỉ là cái mạng hèn nhưng tôi vẫn mang Quyên Sanh đến thế giới này.
Tôi thấy người phụ nữ ngoài cửa vén áo cho con bú trong gió rét, ngực tím tái vì lạnh.
Người ngồi cạnh tôi, ngực cũng bị ướt đẫm sữa.
Vì vậy, tôi cố tình cởi từng nút áo choàng ra.
Tiểu thư Vu Tam không thể tin nổi.
“Cô điên rồi sao? Không nhìn xem đây là nơi nào sao?”
Trong lớp học còn có một người đàn ông, là thầy giáo mà tiểu thư Vu Tam mời đến dạy học.
Nam nữ vốn khác biệt, thế nhưng tôi lại ở trong thánh đường tri thức linh thiêng này, cởi áo ra, để lộ cơ thể phụ nữ.
Nhưng tôi là người có cái miệng không chịu thua thiệt, nhướng mày cười.
“Sao, anh ta chưa từng thấy phụ nữ sao? Không phải lớn lên nhờ bú sữa phụ nữ à?”