Chương 11 - ANH ẤY KHÔNG HOÀN HẢO

Vân Viên trong miệng Tống Dụ nhắc đến là một khu vườn tư nhân nhỏ nhưng tinh tế trong thành phố. 

 

Nghe nói đây là một khu vườn riêng nhưng thực ra nó được thiết kế và xây dựng bởi ông ngoại của Trì Ngôn Triệt, người được cho là một bậc thầy khá thành thạo về kiến trúc cổ xưa. 

 

Sau sự phát triển của đô thị hóa, không còn ai sống trong những ngôi nhà cũ nữa. Khu vườn vừa trở nên trống rỗng. 

 

Tống Dụ làm trong lĩnh vực bất động sản, từ lâu đã quan tâm đến mảnh đất đó. 

 

Những hộ gia đình khác sẵn sàng phá bỏ nó, nhưng chủ sở hữu Vân Viên thì không. 

 

Giằng co tới hôm nay, Tống Dụ đi đường vòng để đạt mục đích, muốn dùng hôn nhân để ràng buộc mối quan hệ của mình với Trì Ngôn Triệt. 

 

Buồn cười lại đáng khinh. 

 

Tôi mở ứng dụng trên di động xem số dư trên thẻ ngân hàng của mình. 

 

Không tới ba mươi nghìn. 

 

Số tiền này đến từ tiền thưởng kiếm được từ việc đọc các bài kiểm tra từ khi còn nhỏ và công việc bán thời gian sau khi học đại học. 

 

Nó không đủ để trang trải chi phí nằm viện của mẹ tôi trong một tháng.

 

"Thời An?" Trì Ngôn Triệt gọi tôi. 

 

Tôi ngẩng đầu lên, thở dài một cách chậm rãi. "Vật lý khó đến thế à?" 

 

Anh ấy mỉm cười hỏi, dùng ngón tay gõ nhẹ vào cuốn sổ của tôi, "Đã hai mươi phút rồi mà tôi vẫn chưa giải được một bài toán nào cả." 

 

"Vật lý quả thực khó quá." Tôi nhỏ giọng thì thầm.

 

“Anh dạy em nhé?” anh đề nghị. 

 

Tôi thở dài: “Anh là làm quan trắc khí tượng nên không hiểu đâu.” 

 

Tống Dụ đề cập đến sự nghiệp của Trì Ngôn Triệt liên quan đến khí tượng và thời tiết. 

 

Trì Ngôn Triệt chỉ cười mà không phản bác. 

 

Chỉ còn ba ngày nữa là đến thời hạn Tống Dụ đưa ra. 

 

Nhưng tôi vẫn không thể nói được. 

 

Với Trì Ngôn Triệt, thư tình cũng đã gưit, cũng đã thổ lộ tình cảm của mình, tuy anh ấy không đồng ý nhưng thái độ của anh ấy thân mật hơn rất nhiều. 

 

Tôi dám liều mạng theo đuổi tình yêu nhưng không thể tham tiền. 

 

Chỉ là mẹ tôi... 

 

Haizzz

 

Thấy tôi mất tập trung, Trì Ngôn Triệt chỉ đơn giản gấp sách vở của tôi lại, kéo tôi đi. 

 

“Đi đâu?” Tôi chỉ kịp hỏi một câu. 

 

Anh mỉm cười không nói một lời, đưa tôi lên xe rồi lái thẳng ra khỏi làng đại học. 

 

Sau khi vòng qua con đường chính ở trung tâm thành phố, lái thêm một đoạn ngắn, chúng tôi bước vào một con đường phụ rộng rãi và ít đông đúc hơn. 

 

Những hàng cây ngô đồng được trồng hai bên đường vào mùa đông lá rụng, cành trơ trọi.

 

Trì Ngôn Triệt dừng xe, đi vòng qua phía trước xe mở cửa ghế phụ. 

 

Khi tay tôi đưa tới, tôi chậm rãi đặt vào lòng bàn tay anh rồi được anh nhẹ nhàng dẫn ra khỏi xe. 

 

Trong tầm mắt có thể nhìn thấy, có một bức tường trắng lát gạch màu xám, bên trong là đình giác mái cong. Dòng chữ "Vân Viên" treo cao trên cây đinh lăng. 

 

Trì Ngôn Triệt lấy chìa khóa ra mở cửa, lúc đẩy ra tưởng như xuyên qua thời gian và không gian mới bước vào nhà.

 

Tôi biết nguồn gốc của Vân Viên, tôi cũng biết Vân Viên là một tòa nhà kiểu cổ. 

 

Nhưng khi đến đó, tôi vẫn rất ngạc nhiên. 

 

Chuyên ngành của tôi là Hán ngữ cổ và hướng nghiên cứu sau này của tôi là văn tự cổ đại, nhưng tôi cũng thích kiến trúc cổ. 

 

Đi loanh quanh một lúc, thị lực của tôi căn bản không đủ dùng, nhất là khi nhìn thấy một hòn non bộ được chạm khắc bằng đá, tôi không thể đi được. 

 

Tôi nửa quỳ trên mặt đất, nhìn thẳng vào hàng chữ nhỏ khắc trên đá. 

 

"...Không thể nào." Tôi cau mày tự nhủ, "Cái phông này..." 

 

"Mặt đất lạnh quá." Trì Ngôn Triệt cố gắng kéo tôi lên. 

 

“Không, không!” Tôi không suy nghĩ mà đẩy anh ấy ra, tiến lại gần bức tượng đá, “Con dấu nhỏ của nhà Tần… sao?”

 

Tôi không chắc lắm, tôi phải nhìn kỹ hơn. 

 

Nhưng tôi chưa kịp nhìn kỹ hơn thì toàn bộ cơ thể tôi đã bị nhấc lên. 

 

Trì Ngôn Triệt khẽ kêu lên một tiếng, bế tôi đến bên bàn đá, đặt hai tay lên người tôi, cúi người về phía tôi: “Em nhìn thấy gì?” 

 

Tôi dùng một ngón tay chỉ vào một góc của tấm đá: “Cái kia” là giả phải không?" 

 

Nó được chạm khắc bởi các thế hệ sau? 

 

Hầu hết các văn bản con dấu nhỏ ở Trung Quốc đều được khắc trên tường bằng đá. 

 

Một mảnh nhỏ đều được coi là báu vật của bảo tàng. Nếu một tác phẩm chạm khắc đá lớn hoàn chỉnh - nếu nó thực sự có từ thời nhà Tần thì sẽ là tin tức rất giật gân.