Chương 19 - An Nhã
18.
Vài ngày trước khi xuất viện, Lương Tự Bạch liên tục nhắc đến việc muốn tôi chuyển về biệt thự Vọng Kinh.
Tôi bình tĩnh nói: “Chúng ta đã đến bước này rồi thì dừng lại ngang đây thôi, em không muốn một ngày nào đó chết oan đâu.”
Tôi là An Nhã, tôi sẽ không trở thành một A Đào thứ hai.
Có lẽ là do cận kề ranh giới sinh tử mà tôi chợt nhận ra trái tim mình, hoặc có lẽ là không còn cách nào khác.
Một khoảng im lặng bao trùm, rồi đột nhiên Lương Tự Bạch cười lên: “Chẳng phải kết hôn thôi sao? Anh cưới em có được không? Là anh cam tâm tình nguyện.”
Ngón tay anh lướt nhẹ trên ngón áp út của tôi, như đang đo lường cái gì đó: “Em muốn tổ chức đám cưới ở đâu? Đợi em xuất viện, chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị.”
Điều kỳ lạ là, vào lúc này, khi nghe câu nói đó, trong lòng tôi lại chẳng có chút gợn sóng nào.
Nếu là An Nhã của tuổi 27, có lẽ đã xúc động đến mức không thể kìm chế được, lao đầu vào đó.
Tuy nhiên, bây giờ khi đã gạt bỏ những mù quáng trong tình yêu, mọi thứ lại trở nên rõ ràng hơn.
Một khi hôn nhân trở thành rào cản giữa chúng tôi, người phải trả giá lớn không chỉ có mình anh.
Mười năm qua, tôi đã gặp mẹ anh không dưới một lần, lúc đầu, bà ta khá ghét tôi, tìm mọi cách để tôi rời xa anh.
Sau đó, thời gian dài trôi qua, bà ta nhận ra dù có cố gắng thế nào thì con trai bà cũng sẽ không kết hôn, thế là bà ta không còn quan tâm nữa, thỉnh thoảng gặp nhau ở những nơi công cộng, bà ta cũng chỉ lướt qua mà không thèm nhìn tôi.
Tôi có thể vì một chút không cam lòng, một chút tình yêu, một chút can đảm mà đồng ý với anh, sau đó thì sao?
Ngưỡng cửa mãi mãi không bước qua được, gia thế bị người ta khinh thường, danh phận cả đời không được người ta thừa nhận… Những khoảng cách ấy không phải chỉ bằng hai chữ tình yêu là có thể xóa nhòa.
Dù bây giờ chúng tôi chẳng sợ điều gì, nhưng cuộc hôn nhân này sớm muộn cũng sẽ tan vỡ dưới áp lực của xã hội, trở thành một nắm cát vụn, cuối cùng hoàn toàn thay đổi.
Lương Tự Bạch thở dài, lau đi những giọt nước mắt vô thức rơi xuống của tôi: “An Nhã, em nên biết rằng, anh yêu em.”
Mười năm đằng đẵng, đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất, anh nói ra từ “yêu” với tôi.
Lời tỏ tình mà tôi từng cẩn thận thăm dò nhưng không bao giờ nhận được, vào khoảnh khắc này đã trở thành một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào trái tim vốn đã đầy thương tổn của tôi.
Nhiều năm trôi qua, cuối cùng tôi cũng đợi được, vị thần cao cao tại thượng xưa kia đã cúi đầu trước tôi, cầu xin sự thương xót của tôi, hèn mọn cực kỳ.
Nhưng tôi đã sớm mất đi khả năng yêu anh rồi, trong sự thất vọng tích tụ từng chút một khiến tôi thu hồi lại tất cả tình yêu đã trao đi.
Tôi rút tay lại, trên mặt nở nụ cười thoải mái: “Nhưng mà, Lương Tự Bạch, anh cũng nên biết rằng, em không còn yêu anh nữa.”
Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi sâu sắc, nắm chặt lấy tay tôi, toát lên một vẻ kiên quyết không buông tha.
Ba năm đã trôi qua, cuối cùng tôi cũng có đủ can đảm lấy ra tờ báo cáo lưu trong điện thoại, đưa đến trước mặt anh.
Tôi còn nhớ lúc mới phát hiện mình mang thai, ngoài sự vui mừng và bất ngờ, phần nhiều là cảm thấy sợ hãi.
Tôi không chắc anh có muốn hay không, nên tôi chỉ đành làm ra vẻ thăm dò anh.
Lúc ấy anh mắt anh trở nên lạnh lùng, như cười như không: “Đừng vì muốn kết hôn mà học những trò đó.”
Không có bất kỳ sự do dự nào, tôi đã đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất, một mình tôi không danh không phận ở bên cạnh anh là đủ rồi, không cần phải liên lụy đến đứa trẻ vô tội.
Ngón tay của Lương Tự Bạch liên tục chạm vào bức ảnh, ánh mắt nhìn chăm chú, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Tôi chất chồng những nỗi thất vọng suốt nhiều năm qua trước mặt anh, mong anh cho tôi một lối thoát.
“Nhất định phải rời đi sao?” Anh không còn cố chấp nữa, đối với Lương Tự Bạch mà nói, việc hạ mình đến mức này đã là hiếm hoi rồi.