Chương 2 - Ẩn Hôn Với Tổng Giám Đốc

3

Năm tôi học năm ba đại học, cha tôi gặp tai nạn giao thông nặng, không thể cứu chữa được. Trước khi ra đi, cha tôi đã ký thỏa thuận hiến tạng, trong đó trái tim của ông được hiến cho bà nội của Phó Ngọc Thành.

Theo nguyên tắc bảo mật của việc hiến tặng, gia đình nhà họ Phó không thể gặp được tôi. Nhưng không ngờ bà nội Phó lại kiên quyết muốn gặp tôi. Phó Ngọc Thành đã đến tìm tôi nhiều lần, cuối cùng tôi quyết định gặp bà.

Khi biết tôi là con của gia đình đơn thân và cha đã mất, bà nội Phó tràn đầy sự thương xót và yêu thương.

Bà thích nắm tay tôi, nhỏ giọng ân cần an ủi. Sau đó, bà còn đưa tôi đến sống cùng bà trong biệt thự. Cùng sống trong biệt thự đó, còn có Phó Ngọc Thành!

Bà nội dường như có ý định tác hợp chúng tôi. Bà luôn tạo ra những cơ hội cho chúng tôi ở riêng.

Nhưng phản ứng của Phó Ngọc Thành lúc nào cũng lạnh lùng, hờ hững. Thỉnh thoảng, khi có hứng, anh ấy lại trêu chọc tôi, hoặc nói móc vài câu.

Phó Ngọc Thành lớn hơn tôi tám tuổi. Cũng vì anh ấy tiếp quản công ty gia đình từ sớm nên trong mắt tôi, anh ấy luôn có phong thái rất trưởng thành, là người có tầm nhìn sắc bén, như thể chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể dễ dàng nhìn thấu tôi.

Anh ấy mua bánh cho tôi khi tôi buồn.

Khi tôi nhớ cha, anh ấy lái xe đưa tôi đến nghĩa trang.

Khi tôi căng thẳng phỏng vấn, anh ấy dạy tôi kỹ năng phỏng vấn…

Thậm chí, khi tôi bị sếp lợi dụng trong thời gian thực tập, anh ấy đã thu mua luôn công ty của tên sếp đó. Dù chỉ là một công ty nhỏ với hơn chục nhân viên, nhưng tôi vẫn rất cảm động.

Trên đường về, tôi hỏi Phó Ngọc Thành: “Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?”

“Anh rất biết ơn gia đình em.”

“Ồ.” Giọng tôi nghe có vẻ trầm lặng.

Ngay sau đó, Phó Ngọc Thành tiếp tục hỏi: “Sao, em thích anh rồi à?”

Tôi sững người, não bộ trong chốc lát trở nên trống rỗng.

Phó Ngọc Thành dừng xe bên đường, không chớp mắt nhìn tôi, rồi anh gạt tóc tôi ra sau tai, nói:

“Em gái nhỏ, đừng thích anh.”

Khoảnh khắc đó, tôi vừa bối rối vừa buồn.

Tôi có thích anh ấy không? Có lẽ là có.

31 tuổi, Phó Ngọc Thành đã trở thành biểu tượng của quyền lực và địa vị. Tôi biết rằng có vô số phụ nữ xinh đẹp và tài năng muốn cưới anh ấy.

Và anh ấy còn đặc biệt nói với tôi rằng, anh đối xử tốt với tôi chỉ vì biết ơn tôi. Anh còn nhắc tôi, đừng thích anh.

Nhưng chính câu nhắc nhở này lại khiến tôi vô cùng khó xử. Trong lòng tôi như có tuyết rơi, chìm dần xuống vực thẳm.

Tôi đột nhiên có chút mất kiểm soát, học theo lời thoại trong tiểu thuyết ngôn tình, tôi nói với anh ấy:

“Tôi thích anh, không liên quan đến anh.”

Anh ấy nhìn tôi một lúc rất sâu xa, rồi lái xe rời đi. Sau đó, vì lo tôi gặp phải sếp quấy rối lần nữa nên anh ấy sắp xếp cho tôi thực tập ở công ty của anh ấy.

Ban đầu tôi nghĩ rằng vào công ty sẽ được gặp anh ấy mỗi ngày. Không ngờ tôi chỉ là một nhân viên văn phòng nhỏ, bình thường nhân viên như tôi chẳng thể gặp tổng giám đốc.

Năm đó, vì nghe theo yêu cầu của bà nội, sau khi tan làm xong, dù muộn thế nào đi chăng nữa thì anh ấy vẫn về biệt thự mỗi ngày.

Từ việc lén nhìn anh ấy một cách cẩn thận, sau đó tôi đã công khai ngắm nhìn anh ấy. Trên con đường thích anh ấy, tôi càng ngày càng trở nên không biết xấu hổ.

Và vào ngày lễ tốt nghiệp của tôi, Phó Ngọc Thành cũng đến.

Anh ấy tặng tôi một bó hoa hướng dương mà tôi yêu thích nhất.

Trên sân trường, anh hỏi tôi, có muốn kết hôn với anh không.

“Gì cơ?”

“Chúng ta kết hôn đi!”

Dù tôi biết mục đích của Phó Ngọc Thành không hẳn là thuần túy muốn kết hôn hay yêu thương gì tôi, nhưng tôi vẫn không thể từ chối lời đề nghị của anh ấy.

Và người vui nhất khi thấy chúng tôi kết hôn chính là bà nội. Đêm tân hôn, bà nội tinh quái đã ngắt điện trong nhà. Sau đó còn không yên tâm mà còn chốt cửa khóa tôi và Phó Ngọc Thành trong một phòng, thậm chí không để lại điện thoại cho chúng tôi.

Tôi và Phó Ngọc Thành hai mặt nhìn nhau trân trối.

Khi tôi đang tìm quần áo trong tủ định đi tắm thì không biết bị vấp vào cái gì, lảo đảo một cái, tôi ngã vào vòng tay của Phó Ngọc Thành.

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, tôi thấy đôi mắt của Phó Ngọc Thành đen láy, sáng rực lên một đốm sáng nhỏ.

Trong chốc lát, tôi quên mất việc mình phải đứng dậy.

Và hơi thở của chúng tôi ngày càng trở nên gấp gáp…

4

Đột nhiên, có thứ gì đó mềm mại chạm lên môi tôi. Tất cả các lỗ chân lông trên cơ thể tôi đều mở ra. Mọi thứ bắt đầu thay đổi từ khoảnh khắc này.

Phải thừa nhận rằng, Phó Ngọc Thành thực sự là một người rất lịch lãm. Khi biết đây là lần đầu tiên của tôi, anh ấy rất kiên nhẫn và quan tâm đến tôi. Đêm đó, tôi không muốn tìm hiểu lý do thực sự của cuộc hôn nhân của chúng tôi là gì nữa. Chỉ biết rằng người ở bên cạnh tôi lúc này là thật, như thế đã đủ rồi.

Tiếng mưa bên ngoài vang lên, những giọt mưa trên cửa kính chảy thành những đường thẳng, xuất hiện rồi biến mất.

Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy, đã gần trưa rồi, trong phòng không còn thấy bóng dáng của Phó Ngọc Thành đâu nữa. Có một tin nhắn từ anh trên điện thoại, nói rằng anh đã xin nghỉ phép giúp tôi.

Một cảm giác dịu dàng lan tỏa từ trong lòng. Không lâu sau khi kết hôn, tôi từ thực tập sinh được chuyển thành nhân viên chính thức. Ngày tôi chính thức trở thành nhân viên, bà nội nhờ đầu bếp làm nhiều món ngon để chúc mừng tôi.

Bà nói rằng chúng ta có một cô cháu gái thật tài giỏi.

Tôi thấy điều đó thật buồn cười, bà nội thực sự rất thiên vị.

Tôi ngồi đối diện với tổng giám đốc của cả tập đoàn nhưng bà không khen ngợi câu nào, thế nhưng bà lại khen ngợi một nhân viên nhỏ bé như tôi.

Nghĩ đến điều đó, tôi cười khúc khích.

Phó Ngọc Thành nhìn tôi như nhìn một kẻ ngốc, nhưng tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Để tránh rắc rối, hôn nhân của tôi và Phó Ngọc Thành không được công khai. Đám cưới cũng chỉ mời vài người thân thiết.

Cảm giác ẩn hôn này thật sự là rất kỳ diệu. Khi mọi người trong văn phòng đang bàn tán về Phó Ngọc Thành thì lúc này tôi thầm cười trong lòng, người đàn ông mà họ ngưỡng mộ đang nằm bên cạnh tôi.

Thỉnh thoảng, khi Phó Ngọc Thành làm thêm giờ vào buổi tối, bà nội sẽ nhờ đầu bếp chuẩn bị cơm rồi mang qua. Tôi xung phong nhận nhiệm vụ mang cơm. Rồi tranh thủ lúc không có ai, lén lút vào văn phòng của Phó Ngọc Thành. Tôi sẽ ngồi đối diện, nhìn anh ấy ăn hết bữa cơm.

Quả thực, một người đàn ông đẹp trai ngay cả khi ăn cũng rất đáng ngắm nhìn.

Đôi khi anh ấy kéo tôi ngồi lên đùi mình, vùi đầu vào cổ tôi. Thì thầm: “Hoàn Nhiên, để anh dựa vào em một lúc.”

Bên ngoài xe cộ tấp nập, đèn đường sáng rực. Người đàn ông này đã để tôi nhìn thấy cả mặt mềm yếu và mệt mỏi của anh ấy. Trong lòng tôi thầm nghĩ: Hãy cứ dựa vào, nếu anh cần tôi, tôi sẽ luôn ở đây.

Trong ba năm hôn nhân, chúng tôi cũng có nhiều khoảnh khắc ngọt ngào. Nhưng anh ấy chưa bao giờ chính thức nói yêu tôi.

Đôi khi tôi nhìn thấy Phó Ngọc Thành xuất hiện trên các tạp chí hoặc tin tức tham dự các sự kiện khác nhau. Và cũng thấy nhiều doanh nhân khác có vợ đi cùng. Lúc đó tôi cảm thấy rất buồn, rất thiếu tự tin.

Tôi tự nhận mình là một người vợ đủ tiêu chuẩn. Nhưng tôi chắc chắn không phải là một phu nhân gia đình danh giá tốt. Ít nhất là trên thương trường của Phó Ngọc Thành, tôi không giúp được gì.

Nghĩ đến điều đó, tôi thường tìm đến bà nội. Nhờ bà kể cho tôi nghe về quá trình xây dựng sự nghiệp đầy vẻ vang của bà. Lén học cách bà đã làm cho Tập đoàn Đường thị lớn mạnh như thế nào. Rồi tự mình tích lũy thêm kinh nghiệm. Bà nội nhanh chóng nhận ra mưu mẹo nhỏ của tôi:

“Làm kinh doanh mệt lắm, lo cái đó làm gì.”

Tôi thật thà nói với bà: “Con muốn giúp đỡ Phó Ngọc Thành mà.”

Bà nội đột nhiên cười: “Con đã đang giúp thằng bé rồi.”

“À?” Tôi hơi khó hiểu.

“Con có tính cách tốt, cảm xúc ổn định, mỗi ngày đều tươi cười, có thể mang lại sự hỗ trợ tinh thần đầy đủ cho nó. Sự kết hợp trong gia đình có rất nhiều cách.”

“Một người lo bên ngoài, một người lo bên trong cũng rất tốt, đúng không?”

Lời của bà nội luôn khiến lòng tôi ấm áp. Nghe bà nội nói vậy, tôi cảm thấy mình cũng không phải là vô dụng. Hôm đó, bà nội còn nói với tôi:

“Bà thật sự rất mong các con có thể mãi mãi bên nhau, thằng bé là người do bà một tay nuôi lớn, phẩm chất tốt, sẽ là một người chồng, người cha tốt biết chăm lo cho gia đình.”

Bạc đầu răng long, đó là một viễn cảnh đẹp đẽ biết bao.

Nhưng ngay khi tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ mãi mãi bên nhau, thì bất ngờ đã xảy ra.