Chương 7 - Ân đoạn nghĩa tuyệt

Chết cũng nhớ!

"Không nhớ." Ta lắc đầu.

"Mười năm trước. Trong hoàng cung! Nàng đã giúp ta, nàng quên rồi sao?" Hắn hỏi dồn dập.

Mười năm trước. Trong hoàng cung.

Ta phụng mệnh đưa một vị thuốc cho Hoàng hậu nương nương.

Trên đường ta gặp một đám trẻ con, tuy tuổi tác tương đương với ta, nhưng đứa nào đứa nấy đều mặc gấm vóc, khí độ bất phàm.

Cả đám người đó đang tìm một đứa trẻ. Kẻ cầm đầu trông khá quen mặt, vẻ mặt kiêu căng hỏi ta, có nhìn thấy một cậu bé nào không, cậu ta đi hướng nào?

Ta suy nghĩ một chút, rồi chỉ về hướng ngược lại.

Từ trong bụi hoa phía sau ta lăn ra một đứa trẻ, nước mắt còn chưa khô, vẻ mặt buồn bã nói cảm ơn ta.

"Không cần khách sáo. Nếu không muốn chơi với bọn họ, thì về nhà đi." Lúc đó ta động lòng trắc ẩn, nói một câu.

"Nhưng, bọn họ cứ muốn giữ ta lại."

"Vậy thì nghĩ cách đi."

…...

Sau đó, ta nghe nói tiểu công tử phủ Tướng quân mắc bệnh nặng, từ trong hoàng cung ra ngoài. Sau đó, các bạn cùng học của Thái tử lần lượt phạm phải điều cấm kỵ. Thời gian đó, không ít gia tộc thế gia ở kinh thành bị sụp đổ.

"Nhờ có nàng." Hắn nói.

"Ồ, thì ra là ngươi a." Ta lộ ra vẻ mặt chợt hiểu ra.

"Đúng đúng đúng! Chính là ta!" Hắn đứng dậy, vỗ ngực, kích động đến mức mặt đỏ bừng.

"Đã nhiều năm không gặp, không ngờ, nàng chẳng thay đổi chút nào." Hắn gãi đầu, có chút ngượng ngùng.

Ta mỉm cười.

Mặt hắn nhanh chóng đỏ bừng.

Nhiều năm trước, Lâm Việt đã từng nói với ta, hắn thích nhất dáng vẻ ta mỉm cười.

Tim đập loạn nhịp.

Còn bây giờ thì sao? Bây giờ hắn có rung động không?

"Ta ta ta... ta hôm nay còn có việc, đi trước đây."

Chưa dứt lời, hắn đã như một cơn gió chạy ra ngoài.

Ta lặng lẽ nhìn bóng lưng hắn cuống cuồng bỏ chạy.

"Này, sao vậy? Cười gì mà thê lương thế?"

"Hả? Có sao?" Ta sờ sờ mặt mình, không biết dáng vẻ vừa rồi của mình ra sao.

Tầm Tín quay người lẩm bẩm một câu "kẻ quái dị" rồi bỏ đi.