Chương 7 - Âm Thanh Từ Bụng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Giây sau đó, tôi bị đẩy thẳng vào phòng mổ.

Ánh đèn huỳnh quang chói mắt cùng mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến tôi không khỏi nhớ đến cảnh tượng thê thảm trong kiếp trước.

Tôi siết chặt thanh giường, cố gắng giữ bình tĩnh.

Đột nhiên, bác sĩ nói ra đúng câu nói y hệt như ở kiếp trước:

“Cô Ôn, thai nhi quá lớn, đang bị kẹt ở cổ tử cung! Nguy cơ sinh khó rất cao!”

“Chúng tôi cần xác nhận: nếu xảy ra sự cố, nên cứu mẹ hay cứu con trước?”

Nghe thấy câu hỏi quen thuộc ấy, nỗi sợ chết thảm ở kiếp trước lập tức ập đến.

Chẳng lẽ kiếp này cũng không thể thoát được số phận?!

Tôi không cam lòng! Ông trời đã cho tôi sống lại lần nữa, tôi nhất định không được lặp lại sai lầm cũ!

Tôi dồn toàn bộ sức lực còn lại, nắm lấy tay bác sĩ, từng chữ rõ ràng:

“Cứu cả hai! Tôi và con đều phải sống!”

Sau 20 phút cấp cứu, một tiếng khóc chào đời vang lên bên tai.

Tôi bừng tỉnh, mở mắt ra — thấy bác sĩ ôm một đứa trẻ trắng trẻo mập mạp, mỉm cười nói:

“Đứa bé rất khỏe mạnh, ca mổ rất thành công.”

Nhìn đứa trẻ có khuôn mặt giống tôi như đúc, cuối cùng tôi cũng an tâm thở phào.

Ngay giây sau, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng thét chói tai.

Tiếp theo đó là cảnh tượng hỗn loạn, mọi người ùa ra từ phòng sinh bên cạnh, các y tá hét lên thất thanh:

“Quái vật! Là quái vật!”

“Lâm Thanh Thanh sinh ra một con quái vật!”

Lúc tôi được đẩy ra khỏi phòng sinh, trước cửa phòng của Lâm Thanh Thanh đã chật kín người.

Từ xa, tôi nhìn thấy Lâm Thanh Thanh đang ôm một thứ gì đó.

Nhìn kỹ lại — thứ đó không có ngũ quan, không có tay chân hoàn toàn không thể gọi là trẻ con, mà là một ‘quái vật sống’!

Tất cả những gì xảy ra… đều là quả báo cô ta tự chuốc lấy. Tôi chẳng hề thấy thương hại chút nào.

Ba ngày sau khi nằm viện, tôi ôm con bình an xuất viện.

Từ sau khi con tôi chào đời, tôi không còn nghe thấy tiếng lòng của đứa trẻ nữa.

Ngược lại, bé rất ngoan ngoãn và đáng yêu hoàn toàn khác biệt so với “nó” khi còn nằm trong bụng.

Nguyên nhân thực sự phía sau… thật ra tôi đã biết từ lâu.

Hôm đó, ông lão xuất hiện trên đường từng nói với tôi câu:

“Mạng này không thuộc về cô, mau rời đi!”

Thì ra, ông ấy không nói với tôi, mà là đang nói với “đứa bé” trong bụng tôi.

Sau khi dò hỏi khắp nơi, cuối cùng tôi cũng biết được Lâm Thanh Thanh đã giở trò gì lên người tôi.

Cô ta đã yểm lên tôi một loại huyết chú, khiến trong bụng dù không có khả năng sinh sản lại tự nhiên hình thành một thai nhi chết.

Thai chết đó ký sinh vào cơ thể đứa con tôi, hút lấy sinh khí từ con tôi để duy trì tồn tại.

Những tiếng lòng kỳ lạ và đáng sợ mà tôi từng nghe thấy, đều là do Lâm Thanh Thanh cố ý sai khiến thai chết đó truyền đến tôi.

Kiếp trước, tôi và con chết thảm trên bàn mổ, còn thai chết trong bụng cô ta cướp lấy mệnh cách của con trai tôi.

Còn kiếp này tôi giả vờ như không hay biết, nhưng thực chất đã âm thầm đi bệnh viện điều chỉnh lại ngôi thai, loại bỏ hoàn toàn mọi yếu tố có thể xảy ra tai biến khi sinh.

Nhưng để không khiến Lâm Thanh Thanh sinh nghi, tôi vẫn phải miễn cưỡng uống hết mấy nồi canh dầu mỡ mà cô ta sắp đặt.

Dù ban đêm tôi thường âm thầm tập luyện giữ vóc dáng, nhưng cân nặng vẫn tăng không ít, khiến thai nhi khá to.

Tuy vậy, tôi vẫn kiên cường vượt qua.

Kết quả tôi và con đều sống, còn con của Lâm Thanh Thanh thì không may mắn như vậy.

Thai chết kia không thể cướp lấy mệnh cách từ con tôi, cuối cùng chỉ là một con quái vật.

Tôi nhìn con trai nằm trong vòng tay bình yên vô sự, nhẹ nhàng thở phào.

Sau khi dỗ con ngủ, tôi vừa quay lưng định đi nghỉ thì suýt nữa ngất xỉu vì cảnh tượng trước mắt!

Không biết từ lúc nào, Lâm Thanh Thanh đã xông vào nhà tôi,

Trong tay cầm một con dao thái lớn, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt lấy tôi!

08

Nhận ra tình hình cực kỳ nguy hiểm, tôi lập tức chắn trước cửa phòng con.

“Lâm Thanh Thanh, cô điên rồi à?!”

Ánh mắt Lâm Thanh Thanh đỏ ngầu, sát khí không hề che giấu.

“Thì ra cô đã sớm biết hết rồi đúng không? Cô chỉ chờ để cười nhạo tôi đúng không?!”

Tôi liếc mắt nhìn cánh cửa chính đang hé mở, trong đầu nhanh chóng tính toán đường thoát thân.

Nếu tôi hét to cầu cứu, có lẽ sẽ cầm cự được cho đến lúc bảo vệ khu chung cư tới nơi.

Nhưng Lâm Thanh Thanh dường như đã đoán được ý đồ của tôi, bỗng cười như điên:

“Đừng mơ nữa! Đêm nay toàn bộ khu này sẽ không ai nghe thấy tiếng cô đâu!”

“Tôi đã trả tiền cho họ tất cả đã khóa cửa, giả vờ câm điếc rồi!”

“Cô là đứa mồ côi không cha không mẹ, tôi muốn xem thử đêm nay ai có thể đến cứu cô!”

Lúc này tôi mới thật sự nhận ra: Lâm Thanh Thanh đã có âm mưu từ trước để hại tôi.

Tôi cố gắng đè nén nỗi sợ, dịu giọng muốn làm dịu tình hình:

“Cô muốn gì, tôi đều có thể cho cô.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)