Chương 6 - Âm Mưu Của Những Người Thừa Kế

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Bác sĩ nói vận động nhẹ sẽ tốt cho thai nhi.”

Tôi nhìn anh, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.

Thì ra, được người ta yêu thương là cảm giác như thế này.

Nhưng rồi, một vị khách không mời đã phá vỡ sự yên bình ấy.

Hôm đó, Tần Thời An đi làm, tôi ngồi ngoài sân tắm nắng, thì một người phụ nữ trang điểm kỹ lưỡng bước vào.

Cô ta đánh giá tôi từ đầu đến chân, ánh mắt tràn đầy khinh thường và địch ý.

“Cô chính là Thẩm Vọng Thư?”

Giọng cô ta the thé, sắc bén.

Tôi gật đầu: “Là tôi, xin hỏi cô là…”

Cô ta bật cười lạnh:

“Tôi là ai? Tôi là Lâm Vi Vi – vị hôn thê của Tần Thời An! Cô là thứ đàn bà ở đâu chui ra, dám mang thai con của Tần Thời An, còn dám ở lại biệt thự của anh ấy!”

【Mẹ, cô ta nói dối! Ba không có vị hôn thê nào cả! Cô ta là kẻ mê muội theo đuổi ba đó!】

Bé con giận dữ nói.

Tim tôi trầm xuống, biết cô ta đến để gây sự.

“Cô Lâm tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, Tần Thời An không có vị hôn thê.”

Lâm Vi Vi bước lên một bước, giơ tay định tát tôi.

“Hiểu lầm? Con đàn bà tiện tì như cô còn dám cãi lại!”

Tôi theo phản xạ che bụng, tránh sang bên.

Cái tát hụt khiến cô ta càng tức điên:

“Cô nghĩ mang thai con của Tần Thời An là có thể đổi đời? Tôi nói cho cô biết, không bao giờ! Tần Thời An là của tôi, thiếu phu nhân nhà họ Tần chỉ có thể là tôi!”

【Mẹ, đừng đôi co với cô ta! Nhẫn nhịn đi, đợi ba về bắt quả tang!】

Bé con nhắc nhở.

Tôi nghe theo lời bé con, không tranh cãi, chỉ bình thản nói:

“Cô Lâm mời cô rời đi, nơi này không chào đón cô.”

“Rời đi? Dựa vào đâu tôi phải rời đi?”

Cô ta ngồi phịch xuống ghế đối diện, vắt chéo chân:

“Biệt thự này sau này sẽ là của tôi, tôi muốn ở bao lâu thì ở! Cô – loại đàn bà mang thai hoang – mới là kẻ nên cút đi!”

Cô ta nói năng cay nghiệt, tôi cố gắng nhẫn nhịn, không phản ứng.

Đến chiều, Tần Thời An trở về.

Vừa thấy Lâm Vi Vi, sắc mặt anh lập tức trầm xuống: “Cô tới đây làm gì?”

Lâm Vi Vi lập tức đổi sắc mặt, nhào tới bên anh tỏ vẻ đáng thương:

“A Dục, em đến thăm anh. Nhưng cô ta, cô ta lại xúc phạm em, còn nói cô ta mới là bà chủ nơi này!”

Cô ta chỉ vào tôi, mắt đầy uất ức.

Tần Thời An không thèm nhìn cô ta, chỉ nhìn tôi: “Cô ta làm gì em?”

Tôi lấy điện thoại, bật đoạn ghi âm.

Tiếng chửi rủa và đe dọa của Lâm Vi Vi vang lên rõ mồn một.

Sắc mặt cô ta lập tức tái mét, cuống quýt giải thích:

“A Dục, không phải đâu! Là cô ta ép em! Em bị oan!”

Ánh mắt Tần Thời An lạnh như băng:

“Lâm Vi Vi, tôi đã cảnh cáo cô không được dây dưa với tôi nữa. Cô chẳng những không nghe, còn dám tới đây bắt nạt cô ấy, đe dọa con tôi?”

“Không phải! A Dục, anh tin em!”

Cô ta khóc lóc.

“Cút.”

Giọng của Tần Thời An không mang theo chút nhiệt độ nào.

Lâm Vi Vi không thể tin nổi nhìn anh:

“A Dục, anh thật sự vì người đàn bà này mà đuổi em đi sao?”

Tần Thời An không để ý tới cô ta nữa, ra hiệu cho vệ sĩ lôi cô ta ra ngoài.

Lâm Vi Vi bị kéo đi vẫn không ngừng khóc lóc gọi tên anh.

Xử lý xong Lâm Vi Vi, Tần Thời An đi tới bên tôi, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng tôi, giọng mang theo chút áy náy:

“Xin lỗi, đã để em chịu ấm ức rồi.”

Tôi lắc đầu, “Em không sao. May mà bé con luôn bên em, cổ vũ em.”

Tần Thời An sững lại, sau đó hiểu ra ý tôi.

Anh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng:

“Từ nay sẽ không còn ai dám bắt nạt em nữa. Anh sẽ bảo vệ em và con thật tốt.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)