Chương 2 - Ai Phiá Sau Lưng Em
[AI PHÍA SAU LƯNG EM?] [2/3]
Tác giả: 苏漱素
Nguồn : Zhihu
Đề cử : Chỉ còn những mùa nhớ.
Hỗ trợ raw : Hương sương tháng tám.
Editor : Ác Ma Đến Từ Thiên Đường 來自天堂的魔鬼
Nguồn ảnh : pinterest
Tên truyện do editor đặt. Vui lòng KHÔNG REUP bằng bất kì hình thức nào.
¸.·"★¸.·"★*·~-.
05
Có một sự thần giao cách cảm giữa mẹ và con gái.
Tôi biết con không muốn tôi tới.
Con bé quay đầu lại và nhướng mày nhìn tôi như thể đang cố nói điều gì đó.
Mẹ nhìn xem, bông hồng mẹ trồng đang dùng gai đâm người khác này.
Tư Kiều đã thắng đẹp.
Không hổ là con tôi.
Cuộc họp phụ huynh vẫn tiếp tục, giáo viên vẫn còn nhiều thứ để trao đổi.
Lương Nhân Lễ muốn trợ lý đưa Đỗ Tâm Tâm đi.
Nhưng cô ta không chịu rời đi, trong hoàn cảnh hiện tại, Lương Nhân Lễ cũng không thể tranh chấp với Đỗ Tâm Tâm nên đành phải đưa cô ta đi.
Sau khi Lương Nhân Lễ trở lại, trông anh ta như một quả cà tím héo úa trong sương, ỉu xìu.
Trông mệt hẳn so với lúc đàm phán các dự án.
Có lẽ cuối cùng anh ta đã nhận ra rằng sự giả tạo của Đỗ Tâm Tâm.
Nuôi nhân tình chưa bao giờ là một việc dễ dàng.
Trọng điểm của cuộc họp phụ huynh này là phần tập làm văn.
Bởi vì lần này các bạn cùng lớp con tôi viết không được tốt lắm
Điều đặc biệt là giáo viên đã chuẩn bị một lớp học buổi tối cho phụ huynh với mong muốn gắn kết giữa gia đình và nhà trường, đồng thời cung cấp cho phụ huynh những phương pháp kèm con học tập làm văn.
Con gái tôi đã viết rất tốt ở bài văn này và được các phụ huynh đề nghị đọc to nó trước lớp.
Tư Kiều đứng dậy.
Con bé mới tám tuổi, mặc một chiếc váy thủy thủ màu trắng sạch sẽ xen chút sắc vàng nhạt.
Hai chiếc sừng dê nhỏ trên đầu bện trên đầu khá dễ thương.
Chỉ cần con đứng đó thôi cũng khiến vô số trái tim các bậc phụ huynh tan chảy.
Tính cách Tư Kiều hoàn toàn trái ngược với vẻ ngọt ngào dễ thương.
Con bé giương cằm lên và liếc nhìn Lương Nhân Lễ.
Trợn mắt liếc Đỗ Tâm Tâm ở phía sau cửa, chỉ có hai người họ mới hiểu.
Sau đó con bé đặt bài văn trong tay lên bàn rồi đi tới bục.
Giọng một phụ huynh có chút ngạc nhiên vang lên từ phía bên cạnh.
"Con bé định viết rồi học thuộc luôn ư?"
Tôi nghĩ thầm, Tư Kiều không học thuộc mà muốn cứ thế ứng biến.
Bài văn này là tư liệu để viết văn.
Điểm mấu chốt mà Tư Kiều rút ra là lòng dũng cảm.
Không còn gì để bàn, vì hầu hết học sinh trong lớp đều có thể tự rút ra.
Điều khiến Tư Kiều đạt điểm tuyệt đối không chỉ nằm ở bố cục chặt chẽ mà còn những câu từ hay, sắc sảo.
Điều tuyệt vời là con bé đã chọn cách bàn về sự dũng cảm từ ba khía cạnh : trách nhiệm, luôn hướng về đạo đức và không đánh mất bản thân thuở ban đầu.
“Sói mẹ dũng cảm khi chiến đấu với kẻ săn mồi bởi nó mang trách nhiệm yêu thương đàn con của nó."
“Thiếu niên can đảm vạch trần nạn bạo lực học đường xuất phát từ sự luôn hướng tới đạo đức của cậu ấy là không thể làm ngơ trước cái chết."
“Người họa sĩ thà trắng tay chứ không hùa theo số đông, việc này đến từ bản thân anh ta ban đầu luôn mang tâm hồn thánh thiện, cao cả đối với nghệ thuật."
"Nhưng có người lại quên đi trách nhiệm, sự hướng tới đạo đức và bản thân thưở ban đầu của mình. Ông ta trở nên ngạo mạn, giả dối, tự dương tự đắc trong những lời ngọt ngào, trở thành nô lệ của dục vọng và chìm đắm trong cám dỗ."
"Bây giờ ông ta đã trở thành một kẻ hèn nhát mất lí trí!"
"Bỏ qua lòng dũng cảm, ông ta giấu con mình như một con chuột trong cống, tám năm không dám nhìn thấy ánh dương!"
"Cứ ở trong đó kêu chít chít, ở dòng nước hôi hám, ăn những thứ người khác không thèm, mà vẫn thấy đắc ý cơ đấy."
"Thân là vết nhơ xã hội lại thích tự cao tự đại nhưng có người lại thích sự đặc biệt ấy, chỉ thích những sâu bọ không ra người này, rồi để chúng ở bên mình, sinh ra một loài nửa người nửa bọ."
Trong lớp học, Tư Kiều nói to, rõ ràng, pha chút chế giễu trào phúng.
Tôi đã đọc bài của con và biết đoạn sau là con bé tự thêm vào.
Lương Nhân Lễ nghe mà lập tức đỏ mặt.
Thật thắc mắc đó là tức giận hay xấu hổ nữa.
Đỗ Tâm Tâm phía sau có lẽ sẽ hối hận khi đã không rời đi.
Bị châm biếm là sâu bọ nhưng lại không dám phản kháng.
Cô ta không tức tới mức hộc máu ngay tại chỗ thì không sao cả.
Khi Tư Kiều kết bài văn.
Cả lớp vỗ tay vang dội.
Những khen ngợi nối tiếp khen ngợi.
Cứ như thể mọi người đang ăn mừng cho Tư Kiều đã thắng trận vậy.
Con bé cũng đắc ý nâng cằm lên, đầy khiêu khích nhìn Lương Nhân Lễ và Đỗ Tâm Tâm.
Một phụ huynh trực tiếp đứng lên và bày tỏ sự ấn tượng: “Hôm nay, nếu không tận mắt chứng kiến, tôi sẽ chẳng bao giờ tin rằng đây là trình độ của một đứa trẻ lớp ba. Con bé tư duy rất mở. Có tính châm biếm xã hội!"
Tư Kiều cầm bài văn trên tay và mỉm cười với tôi, hai lúm đồng tiền rộ lên.
"Mẹ cháu đã dạy dỗ cháu rất tốt. Mẹ đã dạy rất nhiều điều hay lẽ phải và dành rất nhiều tâm huyết cho việc học của cháu."
Sau đó, con bé lại hối tiếc nói :
"Còn nữa, có thể cháu đã mất cha khi còn tấm bé nên có lẽ cháu trưởng thành sớm hơn những bạn khác một chút."
06
Các phụ huynh tỏ ra thông cảm.
Lương Nhân Lễ vừa nghe thấy lời này, liền lập tức đứng dậy.
Anh ta thực sự không thể chịu được việc con gái mình nói rằng mình đã c.h.ế.t ở chốn đông người.
"Tư Kiều!"
Giáo viên khó hiểu hỏi Lương Nhân Lễ: "Bố Diệu Tổ, anh có ý kiến gì thế?"
Xưng hô này khiến Lương Nhân Lễ lập tức tỉnh lại.
Anh ta chỉ có thể chịu đựng ấm ức.
Thầy giáo nói : "Các vị phụ huynh, trong ngăn kéo của các em có những lá thư."
Khác với sự ngạc nhiên của mọi người, Lương Nhân Lễ chạm vào ngăn kéo của Lương Diệu Tổ mà chẳng hề có chút mong đợi.
Tôi mở lá thư của Tư Kiều.
Trên đó có rất nhiều lời tri ân khiến lòng tôi ấm áp.
Trong tay Lương Nhân Lễ là lá thư của Diệu Tổ.
Trên đó chỉ viết một dòng: "Bố, con yêu bố, con muốn ăn hamburger."
Chỉ trong vài từ đã có ba lỗi chính tả.
Và tất cả những từ thằng bé nói đến đều là hamburger.
Lương Nhân Lễ tức đen mặt.
"Cho anh xem lá thư của em."
Lương Nhân Lễ đưa tay về phía tôi.
Tôi không đưa cho anh ta: "Đây là thư Tư Kiều viết cho tôi. Tại sao tôi phải cho anh xem?"
Lương Nhân Lễ không còn giữ được vẻ thường thấy nữa, anh ta có chút bực dọc.
"Đừng quên Tư Kiều cũng là con gái của anh!"
Lương Nhân Lễ tin chắc rằng con gái mình cũng có chuyện muốn nói với mình.
Tôi không quan tâm: “Vậy anh xem đi.”
Nhớ chuẩn bị tinh thần đi nhé!
Lương Nhân Lễ cầm chiếc phong bì lên đọc, bỗng hóa đá.
Bởi vì có một dòng ở phía dưới: Kẻ phản bội sẽ xuống địa ngục. Có người sống, còn không bằng chết.
Cô con gái quả nhiên có điều muốn viết cho bố.
Chỉ là không phải từ tốt đẹp gì.
Buổi họp phụ huynh đã kết thúc nhưng các bậc phụ huynh vẫn nhất quyết muốn tôi lên chia sẻ kinh nghiệm dạy con của mình.
Tôi đã liệt kê một số mấu chốt một cách rõ ràng và hợp lý.
Sau đó nhấn mạnh: "Nhiều bậc cha mẹ sẽ bỏ qua chế độ ăn, nhưng thực tế nó rất quan trọng. Thức ăn không lành mạnh
thực sự sẽ có hại cho não, chẳng hạn như bánh hamburger."
Phụ huynh ngồi trước các con, bọn trẻ đều ngồi ở phía sau.
Ngay khi tôi vừa nói xong, đã có một tiếng la từ Lương Diệu Tổ:
“Làm sao con có thể sống nếu không có hamburger!”
Nếu trước đây mặt Lương Nhân Lễ tôi sầm.
Thì giờ đấy mặt anh ta chuyển xanh lét rồi.
Những đường gân xanh trên trán nổi lên.
Khi cuộc họp phụ huynh kết thúc, Lương Nhân Lễ là người đầu tiên bước ra khỏi lớp học.
Đơn giản là anh ta đã không biết giấu mặt vào đâu nữa.
Một số phụ huynh vây quanh tôi đông nghịt.
Họ đều nói: "Mẹ như nào, con thế ấy. Bây giờ tôi mới thấy sự tự tin diễn thuyết của Tư Kiều là từ Tú Tổng mà ra.". "
"Tổng giám đốc Tú quả thực nổi tiếng, nhưng thực xứng đáng."
Đỗ Tâm Tâm nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn tôi từ phía sau.
Tôi thầm nghĩ, cô ta là bồ nhí, sao có thể ghen được?
Chỉ đơn giản là cô ta đánh giá quá cao khả năng của mình quá.
Tôi liếc nhìn một cách khinh thường.
Đồng tử của Đỗ Tâm Tâm bỗng nhiên co rút lại.
Trong thâm tâm tôi biết rằng sự tự tin của kẻ mạnh có thể bật lại loại phụ nữ tham lam, phận mỏng như tờ giấy kia.
07
Xe cộ tấp nập qua lại trường.
Lương Nhân Lễ bước vội ra xe. Tài xế và trợ lý đã đợi anh ta từ lâu.
Đỗ Tâm Tâm nặng nề dẫn Lương Diệu Tổ theo sau Lương Nhân Lễ.
"Bố, bố đi nhanh quá, đợi con với."
"Chồng, đợi em với."
Lương Nhân Lễ đứng lại, nhưng không để ý tới Đỗ Tâm Tâm.
Ngược lại, anh ta quay đầu lại nghiêm mặt cảnh cáo cô ta : "Đừng gọi tôi như thế khi ở ngoài!"
Đỗ Tâm Tâm ấm ức đến mức sắp khóc: "Vâng, tổng giám đốc Lương."
Đỗ Tâm Tâm tỏ ra hiền dịu, quyến rũ.
Lúc này, Lương Nhân Lễ nhìn thấy tôi bước ra ngoài.
Tư Kiều đang đeo cặp sách và ngoan ngoãn nắm lấy tay tôi.
Lương Nhân Lễ đột nhiên đổi thành vẻ mặt yêu thương.
"Tư Kiều, tới chỗ bố đi."
Tư Kiều và tôi bất động.
Lương Nhân Lễ bỏ lại Đỗ Tâm Tâm, người đang chờ đợi sự dỗ dành từ anh ta.
Đi qua đám người, đi về phía chúng tôi.
Đỗ Tâm Tâm sau lưng, vội vàng ôm lấy Lương Nhân Lễ : "Mẹ con em thì sao bây giờ!"
Lương Nhân Lễ cũng chẳng thèm quay đầu.
Trong mắt anh ta chỉ có con gái.
Trợ lý tiến tới bảo Đỗ Tâm Tâm bắt taxi về.
Đỗ Tâm Tâm đang cãi cọ với trợ lý, thì Lương Nhân Lễ đã đến trước mặt chúng tôi.
Anh ta cười lấy lòng như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
"Kiều Kiều, về nhà thôi."
Như bạn thấy, tên tôi là Tú Kiều, con gái tôi là Tư Kiều.
Thanh mai trúc mã mười năm, vợ chồng chục năm, Lương Nhân Lễ chiếm phần lớn trong đời tôi.
Trước hôm nay, mối quan hệ giữa tôi với anh ta luôn tốt đẹp.
Nhưng từ giờ phút này trở đi, tất cả đều trở nên thật nực cười.
Thấy tôi không nói năng gì, Lương Nhân Lễ càng cố gắng bắt chuyện.
"Chúng ta về nhà trước đi, rồi anh sẽ thật lòng với em, anh thực sự yêu em và con gái rất nhiều."
Tôi hất cằm về phía Đỗ Tâm Tâm, đang náo loạn phía sau lưng.
"Anh nhiều tình yêu đến nỗi, tôi muốn chia sẻ nó với mọi nhà."
Lương Nhân Lễ nói về Đỗ Tâm Tâm với một chút khinh thường trong mắt.
"Người phụ nữ đó chẳng là gì cả, làm sao cô ta có thể sánh với em."
Tư Kiều nhìn chằm chằm vào Lương Nhân Lễ : "Bố coi thường cô ấy, mà lại khiến bụng cô ấy sưng lên ư?"
Lương Nhân Lễ không hề tức giận, dịu dàng, cúi xuống nói chuyện với con gái.
"Không phải sẽ tốt hơn nếu bố sinh một đứa em trai để làm tùy tùng nhỏ cho con sao?"
Tư Kiều không hề tức giận mà mỉm cười đáp: "Bố cũng có thể sinh ra một nhân viên cho công ty, sau này các em sẽ là nhân viên ngoan ngoãn, chúng sẽ cống hiến không lương cho công ty do con làm chủ.”
Tôi không nhịn được cười.
Tư Kiều cũng cười.
Chỉ có Lương Nhân Lễ là không thể nói lại, cũng không thể mắng móc.
Tư Kiều mỉm cười và vẫy tay chào người đàn ông mặc áo sơ mi trắng trước mặt.
Âm thanh ngọt xớt vang lên :
"Thầy! Em và mẹ sẽ tới đó ngay!"
Tư Kiều vội vàng kéo tôi đi.
Khi Lương Nhân Lễ nhận ra người đàn ông phía sau mình là ai, anh ta lập tức lộ ra vẻ hoảng hốt :
"Tại sao Chúc Nam Nghiêu lại ở đây?"
Chúc Nam Nghiêu là giáo viên vật lý của Tư Kiều, cũng là bạn học cấp ba của Lương Nhân Lễ và tôi.
Chúc Nam Nghiêu đã tỏ tình với tôi hồi trung học, cả trường đều biết chuyện đó.
Lương Nhân Lễ vẫn còn hậm hực một thời gian dài.
Tư Kiều giống như một bê nhỏ ngang ngược, dùng hết sức kéo tay tôi, không quên đâm Lương Nhân Lễ : “Kể từ hôm nay, tôi sẽ tìm cho mình một người bố mới.”
Tôi nghĩ Tư Kiều cố ý làm vậy.
Bởi vì con bé biết rõ rằng năm đó, Lương Nhân Lễ đã rất hao tổn công sức để đánh bại Chúc Nam Nghiêu.
08
Khuôn mặt của Lương Nhân Lễ không thể hiện cảm xúc.
Rốt cuộc, trong nhiều năm qua, anh ta đã rèn được thái độ thờ ơ với mọi chuyện từ lâu.
Nếu không thì cô vợ bé đã không ngưỡng mộ đến vậy.
Tôi nhìn cách anh ta siết chặt tay lại cho thấy anh ta thực sự rất lo lắng.
Tư Kiều chạy đến chỗ Chúc Nam Nghiêu, không ngớt lời khen ngợi anh ấy.
"Hôm nay thầy rất đẹp trai, mặc rất đẹp nha! Thầy xứng đáng được cổ vũ!"
Chúc Nam Nghiêu là giáo sư vật lý, đã tham gia nghiên cứu trong một thời gian dài, chưa lập gia đình nhiều năm qua.
Khi Tư Kiều học vật lý với anh ấy hai năm trước, tôi đã choáng váng khi nhìn thấy anh ấy.
Rõ ràng là nam thần của trường từ cấp ba đến đại học. Khi gặp lại sau nhiều năm, anh ấy trở nên thật nhếch nhạc và không thèm cạo râu.
Hôm nay Chúc Nam Nghiêu cạo râu, mặc áo sơ mi.
Đứng dưới nắng thật sự khiến người ta thấy chói mắt.
Tư Kiều không hề nói quá.
Chúc Nam Nghiêu đã trở lại với vẻ đẹp trai và lạnh lùng như thuở còn là hotboy trong trường.
Tôi xoa đầu Tư Kiều và mỉm cười với Chúc Nam Nghiêu.
"Xin lỗi đã làm phiền anh hôm nay, xe của tôi đã được đưa đi kiểm tra định kỳ hàng năm rồi."
Chúc Nam Nghiêu cười, mở cửa xe cho tôi: "Rất sẵn lòng được giúp đỡ."
Tôi đang định lên xe,lại nhìn thấy Tư Kiều nghịch điện thoại và đồng hồ.
"Tư Kiều, lên xe đi con."
Vừa dứt lời, một chiếc Bentley đậu phía sau liên tục bấm còi.
Cửa kính ô tô hạ xuống, người đàn ông tháo kính râm ra, để lộ khuôn mặt thâm thúy.
"Bảo bối Tư Kiều, chú nghe nói tình cảm bố mẹ cháu đã tan vỡ nên đã nhanh chóng tới đây."
Lục Minh Xuyên, kẻ thù truyền kiếp của tôi, tại sao cũng ở đây?
Chờ chút, anh ấy là một luật sư chuyên nghiệp, cũng là một luật sư ly hôn có tiếng tăm.
Tôi hoài nghi nhìn Tư Kiều với đôi mắt biết nói.
Tôi thắc mắc con bé vừa làm gì với điện thoại.
Hóa ra con đang liên lạc với hai người bạn trai cũ của tôi.
Con gái muốn mẹ ly hôn ngay bây giờ sao?
Khi Chúc Nam Nghiêu đến, Lương Nhân Lễ vẫn có thể giữ bình tĩnh.
Nhưng Lục Minh Xuyên vừa xuất hiện, Lương Nhân Lệ đã không thể đứng yên.
09
Tư Kiều đang ở độ tuổi bị ngôn tình lãng mạn đầu độc nặng nề.
Vì tiểu tam muốn cạnh tranh, Tư Kiều đương nhiên đã tính toán.
Con bé đã sắp xếp một trận chiến đẫm máu giữa hai nam và một nữ.
Cũng sắp xếp cho bố con bé truy thê hỏa táng tràng.
Quả thực có hơi ấu trĩ nhưng lại rất hiệu quả với cô vợ nhỏ nha.
Đỗ Tâm Tâm vẫn luôn cho rằng mình là nữ chính trong phim ngôn tình.
Tôi là người vợ đầu độc ác của tổng giám đốc, cô ta đóng vai người thứ ba lương thiện.
Nhìn thấy hai người bạn trai cũ xuất hiện, trong lòng Lương Nhân Lễ ngập tràn ghen tị, Đỗ Tâm Tâm cuối cùng cũng sụp đổ.
Tôi trái với Đỗ Tâm Tâm.
Mặc dù có vẻ tôi là người được hưởng lợi, nhưng thực tế, tôi chẳng hề có chút dao động.
Vì tôi cũng có một người mẹ mạnh mẽ, làm gương cho tôi : phụ nữ không dựa trên sự theo đuổi của đàn ông để chứng minh sức hút của bản thân.
Tôi bỏ thông tin liên hệ của Lục Minh Xuyên ra khỏi danh sách đen.
"Tôi sẽ đến gặp anh nếu cần thết. Bây giờ là lúc tôi học vật lý với con gái mình."
Lục Minh Xuyên ra dấu OK: "Tôi luôn sẵn lòng"
Trông ánh mắt ghen ghét của Lương Nhân Lễ sau lưng, Lục Minh Xuyên lại bổ sung mà không hề nghĩ lớn chuyện.
"Kiều Kiều, em biết rằng anh đã đợi em rất nhiều năm, lần này thì có là gì."
Nói xong, thì đi mất.
Chúc Nam Nghiêu chỉ cau mày, không nói gì và đưa tôi lên xe.
Động tác của anh ấy khá trơn tru. Lương Nhân Lễ cố níu áo tôi nhưng bất thành.
Lương Nhân Lễ nhanh chóng chạy ra xe.Đỗ Tâm Tâm thì nghĩ rằng anh ta sẽ đưa cô ta về nhà.
Cô ta hớn hở theo sau, nhưng trước khi có người bước vào, Lương Nhân Lễ đã đóng sầm cửa lại.
Nói với tài xế: "Theo kịp chiếc xe phía trước! Đừng để vợ tôi đi cùng người khác!"
Đỗ Tâm Tâm chết lặng.
Trong giây lát, cô là người duy nhất còn lại bế đứa trẻ giữa khoảng trống trước cánh cổng trường rộng lớn.
Lương Diệu Tổ chẳng hiểu gì, thấy Lương Nhân Lễ rời đi, thằng bé lại thở dài.
"Mình lại không được ăn hamburger."
¸.·"★¸.·"★*·~-.
Mình thi xong òi tối mình full nhíe<<<