Chương 1 - Ai Mới Là Bạn Trai Tôi?

Tham gia show hẹn hò, vướng tin đồn với đỉnh lưu, nhưng tôi lại để ý đến anh trai của anh ta.

Cặp song sinh, một người mập mờ với tôi, một người lại tránh tôi như tránh tà.

Sau đó, tài khoản phụ của cả hai bị đào ra.

Tài khoản phụ của đỉnh lưu: “Chỉ cần nghĩ đến việc lại phải ghép cặp với cô ta, tôi đã thấy buồn nôn.”

Anh trai anh ta: “Cô ấy thật sự đáng yêu chết mất, tôi rất muốn nói chuyện với cô ấy.”

01

“Lại phải hợp tác với Họa Lễ nữa sao!?”

Tôi than thở thành tiếng.

Động tĩnh lớn đến mức suýt làm chuyên viên trang điểm giật mình.

Người quản lý lườm tôi một cái:

“Cái gì mà lại phải?

Người ta hợp tác với cậu mà cậu còn không vui à?

Đó là đỉnh lưu đấy!”

Tôi nhỏ giọng phản đối:

“Nhưng tôi không muốn…”

“Cậu muốn.” Quản lý kiên quyết nói.

“Tôi nói thật đấy, tôi thực sự cảm thấy Họa Lễ có ý với cậu.

Hai người mập mờ một cách tự nhiên như vậy, mỗi lần đứng chung sân khấu là CP fan lại phát cuồng.

Hai người có phải đã bí mật bên nhau từ lâu rồi không?”

Tôi nhìn quản lý lại bắt đầu tưởng tượng xa vời.

Thở dài một tiếng.

Không thể nào, tôi nghĩ. Rõ ràng anh ta ghét tôi chết đi được.

02

Chương trình tạp kỹ nhanh chóng bắt đầu ghi hình.

Tên chương trình là

“Bên nhau nhé!”,

nghe nói lần này không chỉ mời các ngôi sao lưu lượng trong giới.

Tổ chương trình chủ trương không có kịch bản, biện pháp bảo mật cũng làm rất tốt.

Cho đến khi gặp mặt các khách mời, tôi vẫn không biết ngoài Họa Lễ còn ai tham gia.

Tôi đến biệt thự sớm hơn.

Theo thói quen, tôi mở livestream, bình luận lập tức tràn ngập màn hình:

【Chị Giang Nghi! Cuối cùng chị cũng phát sóng rồi, hu hu hu, bọn em nhớ chị chết mất!】

【Mọi người đều đến để “ship” CP phải không?】

【CP Họa – Nghi đỉnh nhất!】

【Không phải ai cũng ship đôi này đâu, cầu xin Giang Nghi đừng ké fame nữa, tách ra đi, giữ chút thể diện đi.】

Danh tiếng của tôi không bằng Họa Lễ, người thích “ship” tôi với anh ta đương nhiên nhiều, nhưng ghét tôi cũng không ít.

Bỏ qua những lời oán giận kia, tôi chọn vài câu hỏi để trả lời:

“Họa Lễ khi nào đến? Không biết nữa, để tôi nhắn tin hỏi thử nhé?”

Nhìn phần bình luận bùng nổ với tiếng gào thét của “chuột chũi”, tôi lặng lẽ xin lỗi trong lòng.

Thật sự xin lỗi nhé.

Không thể hỏi đâu.

Anh nhà các người chưa bao giờ thèm trả lời tin nhắn của tôi.

Có khi nhận điện thoại của tôi, cũng chỉ vì đã thống nhất sẵn nội dung chương trình.

Chúng tôi từng giả vờ ngọt ngào tám chuyện qua điện thoại trong một show khác, vậy mà ngay sau đó, Họa Lễ liền chặn tôi luôn.

“Còn ai sẽ tham gia nữa à?

Tôi không biết đâu… A, có người gõ cửa rồi.”

03

Tiếng gõ cửa vang lên đều đặn, có thể nhận ra người tới vô cùng lịch sự.

Phong cách này không giống Họa Lễ, khiến tôi tò mò không biết là ai.

Tôi mở cửa biệt thự.

Bên ngoài là một người đàn ông cao ráo.

Anh ta mặc âu phục cao cấp được đặt may riêng, chất vải cứng cáp tôn lên đôi vai rộng eo thon, vóc dáng vô cùng hoàn mỹ.

Trên mặt đeo kính râm phi công, phần nửa dưới lộ ra những đường nét sâu sắc, đẹp đến mức khiến người ta sững sờ.

Tôi bị vẻ ngoài của anh ta làm cho ngây người, mất mấy giây mới phản ứng lại để chào hỏi.

“Chào anh, tôi là Giang Nghi, xin hỏi anh là…?”

Bình luận trong livestream bùng nổ:

【Chiếc sống mũi này đỉnh quá, chắc chắn là trình độ y học hiện tại chưa thể vượt qua!】

【Anh em à, theo như tôi biết, bộ âu phục này dù có tiền cũng không mua được, phải có mức chi tiêu nhất định mới đủ tư cách xếp hàng.】

【Khoan đã, sao tôi cảm giác có chút giống Họa Lễ thế nhỉ…?】

【…Cậu nói vậy cũng đúng, nhưng khí chất lại không giống nhau lắm.】

Ánh mắt sau kính râm của anh ta không rõ rơi vào đâu, nhưng bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

Lòng bàn tay ấm áp, đầu ngón tay hơi thô ráp.

Các đốt tay rõ ràng, xương gầy.

Ánh mắt tôi vô thức dừng lại trên đôi môi mỏng đang mấp máy của anh ta.

“Tôi…”

Anh vừa cất lời, còn chưa kịp nói xong, đột nhiên bị một giọng nói quen thuộc cắt ngang.

“Anh, anh đứng chắn cửa làm gì thế? Tránh ra đi, hành lý nặng quá!”

04

…Tôi nhắm mắt cũng biết người kia là ai.

Quả nhiên, Họa Lễ vòng qua người đàn ông trước mặt, nhìn thấy tôi, khóe môi lập tức cong lên.

“Tiểu Nghi? Em đến sớm vậy sao? Là anh không đúng, vốn dĩ anh còn định đi đón em nữa.”

“Mau lại đây ôm một cái nào, lâu rồi không gặp.”

Họa Lễ tiến tới ôm tôi một cái, trên người mang theo mùi nắng sạch sẽ.

Bình luận trong livestream lập tức bùng nổ:

【Aaaaaa!! Tôi cũng muốn được Họa Lễ ôm!!】

【Tương tác của hai người tự nhiên quá, ngọt quá, hu hu hu~】

【Tình yêu là sự kiềm chế~ Mọi người nhìn đi, dù ôm vợ mà Họa Lễ vẫn dùng “tay lịch sự” nhé!】

Tôi cũng mỉm cười, điều chỉnh lại trạng thái để vào vai chuyên nghiệp.

“Lâu rồi không gặp, em cũng nhớ anh.”

Nghe thấy câu này, Họa Lễ bật cười, có vẻ vô cùng hài lòng với câu trả lời của tôi.

Anh ta nhận lấy tách trà tôi vừa pha, nhấp một ngụm đúng ngay chỗ tôi đã uống.

“Tiểu Nghi thật chu đáo, anh sắp khát chết rồi đây.”

Anh ta hơi tỏ ra ấm ức nói.

Biểu cảm ấm ức và giọng điệu nũng nịu là chiêu trò quen thuộc của anh ta, phải công nhận rằng khán giả luôn rất thích kiểu này.

Bình luận nhìn thấy anh ta uống nước của tôi, lập tức gào thét rằng hai chúng tôi chắc chắn hôn nhau đến nát môi rồi.

Tôi: “…”

Hoàn toàn ngược lại.

Ở ngoài đời, anh ta sẽ chà môi hơn hai mươi lần, còn ghê tởm đến mức ăn không nổi.

Họa Lễ thật sự rất ghét tôi.

Tôi từng tận mắt thấy anh ta lạnh mặt, quăng thẳng món quà tôi tặng vào thùng rác, trên đó còn hằn nguyên dấu giày bẩn.

Trong khi đó, CP fan của chúng tôi đang tăng lên chóng mặt.

Lúc đó, tôi thực sự đã rung động rồi.

05

Tôi nhận lại cốc nước mà anh ta vừa uống xong.

“Đúng rồi, vị này là…? Tôi nghe thấy anh gọi anh ấy là anh trai?”

Họa Lễ khoác vai người đàn ông kia:

“Ừ, anh trai ruột của anh, Họa Thính.”

“Anh, đây là Giang Nghi, Tiểu Nghi.”

Họa Thính tháo kính râm xuống, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy đôi mắt của anh ấy.

Mi mắt mỏng, hàng lông mi dày rậm, đồng tử ánh lên màu hổ phách dịu dàng, khi nhìn tôi lại mang theo sự nghiêm túc và tập trung.

“Tiểu Nghi.”

Giọng anh trầm thấp, khiến tai tôi như tê dại.

Họa Lễ lập tức cắt ngang, trêu chọc cười cợt:

“Anh à, gọi cô ấy là Giang Nghi là được rồi, Tiểu Nghi là tên gọi độc quyền của em ~”

Đã vào trạng thái “diễn xuất”, tôi thở dài một hơi, không phản bác anh ta.

Họa Thính nhìn em trai mình một cái, sau đó đưa cho tôi một món đồ nhỏ.

Chất liệu hơi cứng, nhỏ nhắn, bên ngoài phủ một lớp lông nhung mềm mại.

Hộp quà…?

Họa Thính: “Quà gặp mặt, là một chiếc vòng tay, hy vọng em sẽ thích.”

Tôi vội xua tay:

“Không không không, cái này quý giá quá, em không thể nhận được!”

Họa Thính trầm ngâm một lúc.

Sau đó anh ấy nói: “Vậy nếu làm quà đáp lễ, em có thể nói cho anh biết biệt danh của em không?”

Tôi né tránh ánh mắt, mím môi, tai hơi đỏ lên.

“…Miên Miên.”

Họa Thính suy nghĩ hai giây:

“Là ‘Miên Miên’ mềm mại sao?”

Anh ấy nói từ “Miên Miên” với âm cuối nhẹ nhàng, lướt qua kẽ răng cùng hơi thở, mơ hồ như có chút thân mật bên tai.

Tai tôi càng đỏ hơn.

“Là ‘Miên’ trong ‘ngủ’…”

“Được rồi, Miên Miên,” Họa Thính rất dễ nói chuyện, “Vậy sau này anh có thể gọi em là Miên Miên không?”

Trời ạ! Anh ấy đã hỏi như vậy rồi, tôi còn có thể nói gì nữa!

Tôi đầu hàng hoàn toàn, gật đầu như gà mổ thóc.

“Được ạ, anh… anh gọi thế nào cũng được.”

Họa Thính liền cười.

Gương mặt này thực sự quá hoàn mỹ, nếu đưa lên bìa tạp chí nam thì chắc chắn sẽ trở thành hình mẫu lý tưởng.

Khi anh ấy cười, tôi có chút chóng mặt.

Nhưng hiển nhiên, bình luận trong livestream lại chú ý đến chuyện khác:

【Trời ạ, vậy đây tính là gì? Ra mắt gia đình rồi sao!!】

【Hu hu hu, Họa Lễ ghen thật đáng yêu!】

【Anh trai tặng quà! Nghĩa là gì! Nghĩa là gia đình đã đồng ý cuộc hôn nhân này rồi!!】

【Không ai thấy Giang Nghi sắp ngất đến nơi à?】

Nói bậy, chẳng qua trùng hợp đúng gu thẩm mỹ của tôi thôi, tôi đâu có muốn ngất!

Họa Lễ có vẻ tâm trạng rất tốt, ôm vai tôi kéo vào bếp, nói là muốn cắt hoa quả cho tôi ăn.

Không biết nghe ở đâu mấy câu chuyện thú vị, anh ta cứ thì thầm mãi bên tai tôi.

Còn cố tình chạm vào tai tôi, cử chỉ cực kỳ ám muội.

Chậc, gần quá.

Tôi không nhịn được mà nghiêng đầu né tránh.

Bưng đĩa hoa quả đi ra, tôi nhìn thấy Họa Lễ đang nghịch camera.