Chương 2 - Ai Là Kẻ Thù Phá Hoại Xe Của Tôi

Xem ra, kẻ phá hoại nhất định là lén lút ra tay vào ban đêm.

Đúng lúc cả nhà đang bó tay không biết làm gì, bà Lý nhà tầng một bỗng cảnh giác liếc nhìn xung quanh, rồi vẫy vẫy tay: “Cả nhà lão Tiền, mau qua đây.”

Tôi và bố mẹ nhìn nhau, rồi cùng vào nhà bà Lý.

Vừa vào cửa, bà Lý liền đóng sầm cửa lại, hạ giọng nói:

“Tôi biết ai cào xe nhà mấy người rồi!”

4

“Là Triệu Chí Cương ở tòa bên cạnh đấy!”

Bà Lý kể, mấy hôm nay bà bị cảm, ho liên tục, nên nửa đêm ngủ không ngon.

Tối qua nằm mãi không ngủ được, bà định dậy uống chút nước.

Không ngờ, vừa nhìn ra cửa sổ thì thấy Triệu Chí Cương đang lén lút cào xe nhà tôi.

Bố tôi tức đến giậm chân: “Sao lại là nó chứ?! Tôi giúp nó bao nhiêu lần, thế mà nó lại trả ơn thế này à?!”

Mẹ tôi lườm bố một cái: “Ông chưa nghe câu ‘cho đấu gạo là ơn, cho cả đấu lại thành thù’ à?”

Bố tôi tức tối đòi đi tìm Triệu Chí Cương nói chuyện cho ra nhẽ.

Bà Lý vội kéo tay bố tôi: “Lão Tiền, này… ông ngàn vạn lần đừng để lộ tôi ra nhé. Tôi già rồi, không muốn rước phiền toái vào thân.”

Bố tôi ngừng lại, cảm ơn bà Lý, cam đoan sẽ không để bà bị liên lụy.

5

Trên đường đi tìm Triệu Chí Cương, tôi hỏi bố mẹ:

“Chẳng phải ông ta là bạn của bố sao? Sao lại đi cào xe nhà mình?”

Mẹ tôi thở dài, chỉ tay vào bố tôi: “Cũng tại cái tính nhiệt tình của bố con, giúp người ta xong lại rước lấy kẻ thù!”

Bố mẹ tôi đã nghỉ hưu.

Nhưng tính hai người vốn chẳng chịu ngồi yên.

Sau một hồi bàn bạc, họ quyết định mở một quán lẩu cay tê Tứ Xuyên.

y, mà đúng là không nói không được.

Nguyên liệu ở quán lẩu cay của bố mẹ tôi rất tươi, phần ăn cũng nhiều, mới mở cửa chưa được mấy ngày mà đã có kha khá khách quen.

Cứ đến giờ ăn là quán lại đông kín chỗ.

Buôn bán thuận lợi.

Tất nhiên sẽ có người đỏ mắt, ghen tị.

Triệu Chí Cương là một trong số đó.

Ông ta và bố tôi cũng được coi là bạn bè.

Hai ông già rảnh rỗi thường rủ nhau chơi cờ, tán gẫu cho vui.

Triệu Chí Cương thấy quán lẩu cay nhà tôi buôn bán phát đạt như vậy, thèm thuồng lắm, cũng muốn mở một quán.

Ông ta tìm bố tôi hỏi kinh nghiệm, còn hùng hồn thề thốt là sẽ không mở quán gần nhà tôi.

Ông ta còn vỗ ngực cam đoan: “Lão Tiền à, ông yên tâm, tôi tuyệt đối không tranh giành khách với ông đâu.”

Bố tôi vốn thật thà.

Nghe ông ta nói thế thì chẳng giữ lại gì, liền kể tuốt tuồn tuột hết từ nguồn nhập hàng cho đến cách vận hành quán cho ông ta biết.

Chỉ có điều, vì là quán theo hình thức nhượng quyền nên bố tôi có ký hợp đồng, nên cách nấu nước dùng của lẩu cay thì ông không tiết lộ.

Lúc đó, mẹ tôi còn trách bố: “Sao ông lại đem hết bí quyết kinh doanh đi nói cho người ta thế?”

Bố tôi chỉ cười xòa: “Dù sao lão Triệu cũng đâu có mở quán gần mình, mọi người cùng kiếm ăn mà.”

Ai ngờ đâu, chỉ vài tháng sau, Triệu Chí Cương mở quán lẩu cay ngay đối diện quán nhà tôi.

Hai quán cách nhau chưa đến 50 mét.

Hơn nữa, mỗi món trong thực đơn của Triệu Chí Cương đều rẻ hơn nhà tôi đúng 1 hào.

Khách nhà tôi lập tức bị giật mất hơn một nửa.

Bố tôi sang tìm ông ta nói chuyện, nhưng Triệu Chí Cương chỉ nghiêng đầu thở dài:

“Lão Tiền à, tôi đâu có muốn cạnh tranh, chỉ là mấy chỗ khác tiền thuê cao quá, tìm mãi mới có được chỗ này…”

Bố tôi tức đến giậm chân thình thịch.

Nhưng quán của ông ta cũng đã mở rồi.

Bố tôi dù có giận cỡ nào cũng chẳng làm gì được.

Còn tính với mẹ tôi hay là dẹp tiệm luôn cho xong.

Ai ngờ chưa đến một tuần, khách cũ lại quay về đông như cũ.

Họ nói:

“Thầy Tiền à, lẩu nhà ông tuy hơi đắt, nhưng nguyên liệu tươi hơn, hương vị cũng ngon hơn hẳn. Tôi vẫn thích ăn ở đây hơn.”

“Đúng đó, tôi ăn quen vị ở đây rồi, đắt một chút nhưng đáng tiền.”

Quán nhà Triệu Chí Cương mới mở được một tháng, khách đã chẳng còn mấy bóng.

Thế là ông ta lại mò đến tìm bố tôi “nói lý lẽ”.

“Lão Tiền, tôi coi ông là anh em, thế mà ông lại không chịu chia công thức nấu nước lẩu cho tôi! Ông đúng là mong tôi phá sản mà!”

Bố tôi tuy tính hiền, nhưng người ta đã trắng trợn đè đầu cưỡi cổ đến nước đó, thì có hiền mấy cũng không nhịn được nữa.

Bố tôi nói: “Lão Triệu, ông đi đi. Từ nay nước sông không phạm nước giếng, ông bán của ông, tôi bán của tôi.”

“Ông còn nói nước sông nước giếng gì chứ? Nếu ông không giấu công thức nước lẩu, tôi có lỗ vốn thế này không? Rõ ràng ông cố tình hại tôi!”

“Tiền thuê mặt bằng với phí chuyển nhượng của tôi mất hẳn hai mươi vạn đấy!”

“Tôi mặc kệ! Hôm nay nếu ông không nói cho tôi cách nấu nước lẩu, tôi sẽ không đi!”

Triệu Chí Cương bê luôn một cái ghế, ngồi chặn ngay trước cửa quán nhà tôi.

Không cho khách nào bước vào quán.

Cuối cùng, mẹ tôi phải dọa: nếu không cút đi, sẽ gọi cảnh sát đến bắt.

Triệu Chí Cương mới vừa chửi bới vừa hậm hực bỏ đi.

Từ lần đó, bố tôi cắt đứt quan hệ hoàn toàn với ông ta.