Chương 4 - Ai Là Con Của Huệ Năng

Tôi trừng mắt nhìn ông, gào lên đầy phẫn nộ:

“Ông sinh tôi ra nhưng không nuôi, tôi sẽ báo công an! Tôi sẽ kiện ông!”

“Kiện á?”

Bố tôi bật cười như thể vừa nghe một chuyện nực cười lắm.

“Con có tư cách kiện bố sao? Bố có tiền, có thế lực.”

“Nếu con dám kiện, bố hoàn toàn có thể gây áp lực với trường học. Mấy người lãnh đạo trường tư đấy, ai dám chống lại bố?”

“Thậm chí bố có thể khiến cô giáo chủ nhiệm của con bị đuổi việc.”

“Nếu con muốn vì mình mà khiến cô ấy mất luôn công việc, thì cứ việc đi kiện.”

Chương 6.6

Bố tôi liếc tôi một cái, “Những gì bố làm… đều là vì tốt cho con.”

“Bố buộc phải ép con chịu khổ, đến sau này con sẽ hiểu tấm lòng khổ tâm của bố.”

Nhưng tôi chẳng thấy đâu là tấm lòng. Tôi chỉ thấy sự tàn nhẫn lạnh lùng.

Tôi lại một lần nữa bị đuổi ra khỏi nơi mình gọi là “nhà”.

Lần này, đến cái lều nhỏ cũng không còn. Tôi chỉ có thể ôm theo chút hành lý đáng thương, lang thang đầu đường xó chợ.

Hôm đó, tôi khóc đến nghẹn cả hơi. Mưa to như trút nước giội thẳng xuống người, lạnh buốt và ê chề. Nhưng tôi chỉ có thể im lặng chấp nhận. Tôi chưa đủ lớn, chưa đủ mạnh để phản kháng lại.

Cô Dương — giáo viên chủ nhiệm — sớm nhận ra tôi có điều bất ổn. Cô liên tục hỏi han, quan tâm tôi.

Nhưng tôi sợ nếu để cô biết sự thật, cô sẽ bị liên lụy. Tôi cố nuốt hết uất ức vào trong lòng.

Dù cô có an ủi, có gặng hỏi thế nào… tôi cũng không nói một lời.

Tôi dần chấp nhận một điều: Rằng mình sinh ra là để chuộc lỗi. Dù tôi chẳng biết lỗi đó là gì.

Sau khi bị bố đuổi đi, tôi lén quay lại căn biệt thự ngày xưa từng sống cùng ông.

Từ cánh cửa sau không khóa, tôi lẻn vào và sống tạm trong nhà để xe.

Ở nhà xe… cũng không tệ.

Ít ra thì không bị mưa dột, gió lùa. Có nước máy để tắm giặt. Bác bảo vệ đôi khi lén dúi cho tôi mấy cái bánh mì còn mới. Nhà Lâm Hàng thì nhiều vỏ lon, thùng giấy đến không đếm xuể. Chỉ cần nhặt bán mấy thứ đó, mỗi tháng tôi cũng kiếm được một hai trăm tệ, ít nhất không đến mức chết đói.

Tôi sống trong gara ấy suốt nửa năm.

Đến tháng Chín, khi vào cấp hai, tôi đăng ký ở nội trú và làm đơn xin trợ cấp học sinh nghèo.

Tôi cố gắng mô tả hoàn cảnh của mình với giáo viên chủ nhiệm mới — cô giáo Lâm:

“Em đã sống trong nhà để xe nửa năm rồi. Trước đó cũng chỉ ở khu ổ chuột dột nát, mọi chi phí đều từ việc nhặt rác, bán phế liệu mà có. Em thật sự rất cần khoản hỗ trợ này.”

“Chỉ cần có 200 tệ mỗi tháng, cuộc sống của em sẽ dễ thở hơn rất nhiều.”

Tôi đã không còn biết tự trọng là gì nữa.

Tôi nắm lấy tay cô Lâm khẩn thiết cầu xin: “Em rất lâu rồi chưa được ăn một bữa no… cô làm ơn cho em được nhận trợ cấp này được không?”

Cô Lâm đỏ hoe mắt vì xót xa.

Nhưng, để được trợ cấp, nhà trường cần xác minh hoàn cảnh gia đình và có chữ ký xác nhận của phụ huynh.

Tôi chẳng còn cách nào, đành quay lại tìm cô, nói rằng tôi rút đơn xin.

Tôi không muốn cố thêm vô ích. Bố tôi còn mong tôi chết rét chết đói, sao có thể ký tên giúp tôi xin tiền?

Cô Lâm nhíu mày: “Sao em lại đột ngột từ chối? Chẳng phải em rất cần sao? Có khó khăn gì cứ nói với cô, cô sẽ giúp em.”

Tôi vẫn lắc đầu. Lý do ấy quá phi lý, tôi chẳng thể nói ra.

Cô thở dài, không nói gì thêm.

Tôi không ngờ, sau đó cô lại âm thầm tìm hiểu thông tin từ trường và phát hiện ra thân phận thật của bố tôi.

Cô biết ông có tài sản hàng trăm triệu. Và cũng biết ông sinh ra tôi… rồi bỏ mặc tôi.

Cô vô cùng tức giận, tìm mọi cách liên hệ và gọi ông tới trường. Khi đối mặt, cô nhìn ông bằng ánh mắt phẫn nộ, chất vấn gay gắt:

“Ông Cố? Ông là bố của Cố Huyên đúng không? Ông có hàng trăm triệu tài sản, mà đến cơm cũng không cho con gái ăn? Bắt con bé sống trong gara? Ông làm vậy không sợ trời tru đất diệt à?”

Bố tôi vẫn khoác áo cà sa. Bị mắng, ông chỉ siết chặt tràng hạt trong tay, cười khẩy đầy khinh bỉ.

“Cô giáo hình như xen vào chuyện không phải của mình thì phải?”

Ông chẳng buồn che giấu nữa, quay sang nhìn cô Lâm với ánh mắt lạnh lẽo:

“Chuyện tôi dạy dỗ con gái mình, không cần cô lo. Cô nghĩ tôi không thương nó sao? Nếu tôi không đồng ý, nó có thể yên ổn sống trong gara suốt nửa năm à?”

“Cố Huyên cần chuộc tội.”

Chương 7.7

“Bố đã nhẫn nhịn con đến mức này rồi, còn muốn bố phải làm gì nữa?”

“Bố nhắc lại lần cuối: Cố Huyên là con gái của bố. Bố dạy dỗ con thế nào, không liên quan đến cô.”

Cô Lâm như vừa nghe một chuyện nực cười, khoanh tay đứng thẳng, nói:

“Chuộc lỗi á?”

“Cố Huyên còn nhỏ như vậy thì mắc lỗi gì mà phải chuộc? Ông đừng lấy cái danh nghĩa cao thượng ấy để bao biện cho sự vô trách nhiệm của mình!”

“Bắt đầu từ hôm nay, mỗi tháng ông phải đưa cho con bé ít nhất 400 tệ để đảm bảo cuộc sống tối thiểu của nó.”

Bố tôi liếc cô một cái, giọng đầy đe dọa:

“Cô đang ra lệnh cho tôi đấy à?”

“Cô tin không, chỉ một câu nói của tôi có thể khiến cô bị đuổi khỏi trường này?”

Cô Lâm bật cười lạnh lùng:

“Ông không phải người xuất gia sao? Sao lại nói ra những từ như ‘đuổi khỏi’ đầy bẩn thỉu như vậy? Không sợ Phật tổ trách tội à?”

“Tôi có thể thu thập bằng chứng và kiện ông ra tòa. Ông đừng dùng cái trò ‘đe dọa cho nghỉ việc’ để hù tôi.”

“Tôi là giáo viên công lập, thuộc biên chế nhà nước. Dù ông có giàu cỡ nào, cũng không thể khiến tôi mất việc.”

“Tôi không sợ ông.”

Bố tôi tức giận đến trợn mắt, nhưng vì cô Lâm không để lộ bất kỳ sơ hở nào, nên ông đành phải nhượng bộ.

Ông rút ra bốn tờ tiền 100 tệ, ném thẳng vào mặt tôi:

“Cố Huyên, bố biết con mưu mô, nhưng không ngờ con lại toan tính đến mức này.”

“Con biết rõ bố làm vậy là vì muốn tốt cho con, vậy mà còn bắt tay với cô giáo chủ nhiệm để ép bố thế này. Lương tâm con có thanh thản không?”

Tôi đáp lại bằng giọng thẳng thắn:

“Việc bố bạo hành tôi là sự thật.”

“Nếu bố không sợ, thì đâu cần phải nhượng bộ, cũng không cần đưa tiền cho tôi.”

Ánh mắt bố tôi dần nguội lạnh, chỉ còn nỗi thất vọng:

“Nhiều năm như vậy, bố cứ tưởng con sẽ thay đổi. Không ngờ con vẫn cố chấp như thế.”

“Cố Huyên, chút khổ cực này con còn không chịu nổi à? Con nghĩ giở chút trò là có thể khiến người khác trở thành bàn đạp cho mình sao?”

“Nếu được chọn lại, bố thậm chí không muốn thừa nhận con là con gái của bố.”

Tôi đã chịu đủ rồi.

Từ năm tám tuổi, tôi phải chắt chiu từng đồng, sống lay lắt với năm mươi tệ một tháng.

Sau đó đến cả năm mươi cũng không có. Ngay cả một cái lều nhỏ cũng bị đạp đổ.

Tôi chưa từng nhận được gì từ ông — người được gọi là “bố”.

Tình thương bố dành cho tôi, nếu từng tồn tại thì đã tan biến theo từng lần ông quay lưng bỏ đi, mặc kệ tôi trong giá lạnh.

Ông muốn đẩy tôi xuống tận đáy địa ngục.

Tôi là con gái ruột duy nhất của ông, vậy mà còn thua cả con chó ông nuôi.

Ông không coi tôi là con, thì tôi cũng chẳng việc gì phải coi ông là bố.

Tôi dứt khoát xé rách cái vỏ bọc cuối cùng:

“Bố khỏi cần nói với tôi về cái gọi là ‘giáo dục bằng đau khổ’ hay muốn tôi sống như một tu sĩ khổ hạnh nữa.”

“Từ nhỏ đến giờ, tôi không làm sai chuyện gì. Tôi không cần chuộc lỗi.”

“Giữa tôi và bố chẳng còn tình cảm nào cả. Bố không có tư cách dạy dỗ tôi. 400 tệ mỗi tháng là khoản mà bố nợ tôi.”

“Bố không xứng làm cha.”

Tức giận.

Uất ức.

Thất vọng.

Buồn đau.

Tôi không thể gọi tên cảm xúc đang cuộn trào trong lòng mình lúc ấy.

Chỉ biết, nước mắt đã rơi.