Chương 5 - Ai Đứng Sau Chiếc Hộp Hoa Cúc
Nếu em họ thực sự là cấp cao trong công ty, chẳng lẽ tôi lại không biết?
Mợ hai lồm cồm bò dậy, thấy tôi im lặng không nói gì thì mặt đầy vẻ đắc ý.
“Bây giờ biết sợ rồi chứ gì? Xì, muộn rồi con ạ!”
“Đúng là học đại học danh giá thì sao? Cũng không bằng đứa con học cao đẳng của tôi.”
“Con gái tôi bây giờ mua xe, mua nhà, mua hàng hiệu cho bố mẹ, còn cậu thì sao?”
“Mẹ cậu mà đến Ngày của Mẹ cũng không nổi một lọ nước hoa, còn bày đặt làm hàng giả.”
“Vốn là người một nhà, mẹ cậu biết điều, tôi cũng không ngại bảo con gái giúp đỡ cậu.”
“Nhưng giờ thì… hừ, đợi đấy mà xem!”
Mẹ tôi kéo tay tôi, khẽ lắc đầu.
Trên người bà vẫn còn ướt do bị hắt nước nóng.
Tóc tai rối bù, đầu gối đỏ ửng cả lên, nhìn thật thảm hại.
Tôi thở dài một hơi, cúi người bế mẹ lên.
“Thôi, mẹ, để con đưa mẹ đi bệnh viện trước.”
Nhưng cậu hai lại chắn trước mặt tôi, không chịu nhường đường:
“Này này này! Ai cho hai người đi vậy?”
“Mẹ cậu đồng ý giúp chúng tôi dọn nhà. Xe của tôi còn mấy thùng đồ chưa mang lên kìa!”
“Cậu đặt mẹ cậu xuống, đi dọn nốt cho tôi xong đã, rồi hãy đưa bà đi bệnh viện!”
Miệng ông ta lẩm bẩm:
“Tôi còn có việc quan trọng lúc 3 giờ chiều nữa cơ, đừng để đến lúc đó nhà vẫn chưa xong thì phiền.”
“Mẹ cậu đúng là phiền phức, bê mỗi cái máy lọc nước thôi mà còn trượt chân ngã gãy chân, rõ ràng là cố tình gây sự với tôi.”
“Hồi còn ở quê, cả bó củi to bà ấy còn vác được cơ mà!”
Một sợi dây trong đầu tôi – đứt phựt.
Tôi nhẹ nhàng đặt mẹ lại ghế sofa, lấy một miếng trái cây đưa bà ăn tạm.
Rồi tôi quay sang cậu hai, hỏi:
“Ba giờ chiều, cậu định làm gì vậy?”
6
Cậu hai của tôi thấp hơn tôi khá nhiều.
Tôi từ từ tiến lại gần, ông ta lùi lại hai bước, hơi chột dạ.
Nhưng như nhớ ra điều gì đó, ông ta lại dựng thẳng lưng, nhìn thẳng vào tôi:
“Liên quan gì đến mày?”
“Tao phải đi kiếm tiền! Mày nghĩ tao có thời gian phí phạm với mày à?”
Tôi không nói một lời, bước lên, túm lấy cổ áo ông ta.
“Tôi hỏi lại một lần nữa.”
“Chiều nay ba giờ cậu định đi đâu?”
“Phải cậu là người đã lấy nước hoa của mẹ tôi đi bán không?”
Cậu hai bị tôi bóp cổ tới mức trợn mắt, mặt mũi tái mét.
Mợ hai nhào tới đập vào tay tôi:
“Mày điên rồi à? Mau thả cậu mày ra!”
Tôi gạt mạnh tay bà ta ra.
Cả khuôn mặt cậu hai đầy vẻ sợ hãi.
Tôi giữ chặt ông ta bằng một tay, tay còn lại rút điện thoại từ túi ra, mở đoạn chat trên Xianyu cho ông ta xem:
“Người bán nước hoa này, chính là cậu đúng không?”
“Tôi đã nghĩ đến chuyện là do trạm giao hàng, nghĩ là do bên vận chuyển.”
“Chỉ không ngờ rằng—lại là người thân trong nhà.”
Cậu hai nhìn màn hình điện thoại tôi, lắc đầu điên cuồng.
Sau lưng tôi chợt vang lên một giọng nữ sắc nhọn:
“Anh họ! Anh đang làm gì vậy?”
Tôi bị người ta đẩy mạnh một cái, loạng choạng vài bước, buộc phải buông tay.
Trước mặt tôi là một người phụ nữ trang điểm kỹ càng, sống mũi cao, mắt hai mí kéo dài khiến tôi suýt không nhận ra.
Cô ta đỡ lấy cậu hai đang thở dốc, giận dữ trừng mắt nhìn tôi.
Sau lưng cô ấy, còn có một người đàn ông trung niên.
“Quản lý?”
Cậu hai như gặp được cứu tinh, mặt đầy nước mắt, chạy tới bên ông ta tố cáo:
“Anh Tần à, anh đến đúng lúc lắm.”
“Thằng cháu tôi này làm cùng công ty với anh, anh cũng thấy rồi đấy, nó là loại người bạo lực nguy hiểm.”
“Loại người như nó mà để lại công ty là tai họa đấy!”
Chương 6 tiếp :