Chương 79 - Ai Động Lòng Trước Là Thua

Có lẽ là thấy thái độ ta quá kiên quyết, Dung Phách bỗng nhiên mềm nhũn, ngã vào người ta, nhẹ giọng gọi: “Sư tỷ…”

“Đệ không muốn nhìn thấy tỷ khổ cực như vậy…”

“Đệ không muốn thấy tỷ bị thương…”

Đệ ấy vừa bày ra dáng vẻ này, ta cũng không nói nặng lời được nữa.

Đành phải thở dài một tiếng, xoa xoa đầu đệ ấy.

Dung Phách hài lòng nhìn ta, đột nhiên nét mặt đệ ấy thay đổi, ta đang định hỏi có vấn đề gì thì ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng của đại sư huynh: “Kiều Kiều.”

Hả?

Đại sư huynh tới làm gì vậy?

Lẽ nào ban ngày huynh ấy đánh ta còn chưa đủ?

Ta đứng dậy, đang định mở cửa, Dung Phách lại nhanh chân hơn ta.

Đại sư huynh thấy người mở cửa là Dung Phách thì hơi sững sờ.

Dung Phách lại làm như không có chuyện gì, nhẹ nhàng mỉm cười, rất ra dáng chủ nhà: “Sư huynh, có chuyện gì à?”

Ta vội vàng đẩy Dung Phách ra, có lẽ ban ngày bị đánh quá hung ác, giờ phút này ta hơi sợ đại sư huynh, giọng ta cũng trở nên run rẩy: “Sư… sư huynh…”

Sư huynh nhìn Dung Phách, sau đó nhìn sang ta, một lúc sau mới nói: “Có chuyện liên quan đến tu luyện muốn nói với muội.”

Ta dùng ánh mắt ra hiệu cho Dung Phách mau mau rời đi.

Dung Phách lập tức quay đầu, không nhìn ta nữa.

Ta đạp một cước vào người đệ ấy: “Mau đi đi, đừng cản trở việc tu luyện của tỷ!”

Dung Phách tủi thân nhìn ta, chậm chạp bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn ta.

Ta trực tiếp đóng cửa lại.

Kết quả, vừa xoay người đã thấy khóe miệng đại sư huynh nhếch lên một nụ cười.

Gặp ma rồi!

Sư huynh, rốt cuộc huynh xảy ra vấn đề ở đâu vậy?

Huynh đường cười, ta sợ lắm!

9.

Ta vẫn đang run sợ đoán ý đồ của đại sư huynh, không ngờ huynh ấy lại lấy ra linh dược đả thông kinh mạch, nói cho ta biết hôm nay huynh ấy thông qua mấy đường quyền kia mà để lại rất nhiều linh lực trên người ta, ta phải dùng linh lực của ta để triệt tiêu chúng, nếu không sẽ bị tắc nghẽn kinh mạch.

Ta thật đáng chết!

Sư huynh đối xử với ta tốt như vậy, sao ta có thể nghi ngờ huynh ấy chứ?

Ta ăn linh dược sư huynh cho ta, lại làm theo chỉ dẫn của sư huynh, dùng linh lực của ta luyện hóa chỗ linh lực huynh ấy để lại.

Ta ngẩng đầu nhìn về phía đại sư huynh đang hộ pháp cho ta, thật lòng nói: “Đa tạ sư huynh.”

Sư huynh lại đáp: “Lát nữa cảm ơn cũng chưa muộn.”

Ta còn chưa kịp hỏi vì sao thì bỗng cảm thấy bản thân đột phá được bình cảnh Trúc Cơ, ta kinh ngạc thốt lên: “Sư huynh!”

Giờ ta mới hiểu được vì sao sư huynh lại đánh ta thành như vậy, còn lưu lại nhiều linh lực trên người ta đến thế.

Hóa ra huynh ấy muốn dẫn dắt ta đột phá cảnh giới.

Ta tuyên bố, đại sư huynh chính là người sư huynh tốt nhất trên đời!

Ta không dám nghĩ nhiều, nhanh chóng tập trung tinh thần, bắt đầu đột phá.

Có sư huynh chỉ điểm, ta đột phá vô cùng thuận lợi.

Chính vì quá thuận lợi nên linh dược lúc nãy ta uống cũng chẳng có đất để phát huy tác dụng.

Nhưng dược lực của nó không tiêu hao đi, mà phát tán trong cơ thể ta, khiến ta giống như người say rượu, bắt đầu mơ mơ màng màng.

Người ta hay gọi là say linh dược!

Ta thấy sư huynh cau mày nhìn ta.

Ta đưa tay vuốt ve lông mày huynh ấy: “Sư huynh, sao huynh lại nhíu mày?”

Đại sư huynh cứng đờ người, im lặng nhìn ta.

Ta lại ôm lấy mặt huynh ấy: “Sư huynh, tại sao huynh không nói chuyện?”

Ánh mắt sư huynh tối sầm lại.

Thấy huynh ấy ngồi im như tượng đất, ta càng tới gần hơn, không ngừng lắc tay huynh ấy: “Sư huynh, sư huynh, mau nói chuyện đi.”

Sắc mặt sư huynh càng đen hơn.

Ta trông thấy gương mặt huynh ấy xích lại gần ta, ta còn có thể cảm nhận được hơi thở của huynh ấy.

“Sư huynh?”

Hình như sư huynh không nghe thấy, tiếp tục ghé sát hơn.

Ta mở to hai mắt nhìn huynh ấy, khi sắp chạm vào môi ta thì huynh ấy bỗng ngừng lại.

Ta nghe thấy sư huynh khẽ than nhẹ một tiếng, đầu ngón tay hơi động, ngăn chặn toàn bộ dược lực trong cơ thể ta.

Đầu óc ta bỗng tỉnh táo lại.

Giọng sư huynh hơi lạnh: “Tỉnh chưa?”

Ta day day thái dương: “Đau đầu quá, tai cũng hơi đau, hình như không nghe rõ huynh nói gì.”

Ta vừa nói vừa đẩy huynh ấy ra ngoài: “Thật khó chịu, sư huynh, huynh đi trước đi, muội phải nghỉ ngơi.”

Sư huynh cũng không vạch trần ta, sải bước đi ra khỏi cửa, khi ta sắp đóng cửa phòng, huynh ấy bỗng nhiên chặn cửa lại: “Sư muội, không phải muội muốn cảm ơn huynh sao?”

Ta đáp qua loa: “Ngày mai, chắc chắn ngày mai sẽ cảm ơn huynh.”

Đến khi cửa phòng đóng lại, ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, ta lập tức ngồi xuống ổn định lại cảnh giới.

Hừ, nam nhân không thể ảnh hưởng đến việc tu hành của ta được!

10.

Ngày mai cũng giống như “lần sau”, đều là thời gian xa xôi đến mức không tồn tại.

Cho nên ngày hôm sau, đương nhiên ta cũng không đi tìm đại sư huynh.