Chương 2 - A Ngọc
Tác giả: 扶茶
Dịch: Nguyện người một đời an yên
————————————————————
8.
Tận cho đến ngày thứ hai, chúng ta mới gặp lại nhau ở hậu hoa viên.
Đôi mắt của nàng ta vẫn còn hơi sưng đỏ, xung quanh là mấy vị ma ma tới dạy lễ nghi trong cung.
Nàng ta miễn cưỡng hành lễ với ta:
“A tỷ.”
Ta mặc kệ nàng ta, trong tay ôm mấy món đồ mới được Tạ phủ gửi tặng, vui vẻ cười cười nói nói với nha hoàn.
Lúc đi ngang qua người nàng ta, nàng ta đã nói với ta một câu:
“A tỷ, ta sẽ không để thua tỷ mãi đâu.”
Đi được vài bước, ta mới quay đầu lại nói với nàng ta:
“Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ rõ, chuyện thắng thua không quan trọng tới vậy.”
Đôi khi ta tự hỏi, kiếp trước, lúc Hạ Lan Yên chính tay giết c.h.ế.t phụ thân, nàng ta có từng do dự không?
Suy cho cùng đấy cũng là người đã có công ơn sinh thành và dưỡng dục nàng ta.
Mới sáng sớm, Tạ gia đã cho người đem tới tặng không ít món đồ tốt.
Nói là quà mừng sớm cho lễ cập kê của ta.
Nhóc chạy vặt còn cố ý lấy một tráp gỗ nhỏ đưa tới trước mặt ta:
“Hạ Lan cô nương, đây là món đồ mà tướng quân của chúng ta đặc biệt giao phó phải trao tận tay cho người.”
Ta mở ra, là một chiếc trâm cài hình hoa ngọc lan.
Tuy ta không hiểu về ngọc, nhưng nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy chất lượng của chiếc trâm cài này không tầm thường.
Nhóc chạy vặt cười nói: “Hôm qua vừa nghe nói tiểu thư bị mất trang sức, ngay buổi tối tướng quân đã tới thành Chú chọn ngọc, sau đó đặt thợ thủ công làm đấy.”
Ta thoáng ngẩn người, lẩm bẩm nói:
“Hắn ta hẳn phải biết là hôm qua ta chỉ diễn vậy thôi chứ.”
Nha hoàn Lộc Nhi lanh lẹ cầm lấy cái trâm, khéo léo cài lên mái tóc ta, mặt mày rạng rỡ không ngừng tán tụng:
“Đúng là đẹp quá đi, Tạ tiểu tướng quân có mắt nhìn thật đấy!”
Ta vươn tay chạm vào chiếc trâm, nở nụ cười.
Sau đó ta gọi nhóc chạy vặt đang định trở về báo cáo lại, đưa cho nhóc ấy một cái hộp.
“Có qua có lại.”
9.
Thánh chỉ ban hôn nhanh chóng được ban xuống.
Hạ Lan Yên đã được phong làm Thái tử phi.
Trong phủ chỉ có phụ thân cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Ông ấy vuốt râu, thỏa mãn nhìn chúng ta:
“Bây giờ hai con đều đã có được bến đỗ của chính mình, ta cũng xem như đã không phụ lời ủy thác của mẹ các con.”
Hạ Lan Yên cầm lấy chiếu chỉ màu vàng chói mắt, vẻ mặt vô cảm nói:
“Nếu mẹ còn sống, biết được người thiên vị như vậy, nói không chừng sẽ ầm ĩ với người một trận.”
Dứt lời, nàng ta liền lấy cớ phải đi học lễ nghi mà xoay người bỏ đi.
Phụ thân nhìn theo bóng lưng của nàng ta, thở dài:
“Thái tử là người nhân từ, đối xử khoan hậu với mọi người, nếu gả cho ngài ấy thì sẽ không phải chịu nhiều điều ấm ức, tại sao nó lại không chịu hiểu cho nỗi khổ tâm của người cha này cơ chứ?”
Ta cụp mắt, nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong kiếp trước.
Tam hoàng tử mà Hạ Lan Yên đem lòng ái mộ quả thực không phải là một người tốt để kết hôn.
Chỉ riêng việc hắn ta thê thiếp thành đàn là đủ hiểu, mà đâu chỉ mỗi trong phủ, hắn còn nuôi người ở bên ngoài nữa kìa.
Sau khi Hạ Lan Yên gả cho hắn, suốt mấy năm vẫn không sinh được con, cuối cùng khó khăn lắm mới có thai thì lại vì xích mích với mấy người phụ nữ trong hậu viện kia của hắn mà tức giận tới sảy mất.
Cũng chỉ có thể trách Hạ Lan Yên là kẻ ngu ngốc, để bản thân rơi vào hang cọp, còn vì để thành toàn cho đại nghiệp của hắn mà liều cả tính mạng, không chừa lại chút đường lui nào cho bản thân.
Nàng ta không hề biết rằng, Tam hoàng tử đã sớm tìm được một hoàng phi mới, là con gái của một trọng thần trong triều, có thể mượn thế để leo lên ngôi vua.
Những chuyện này đều là ta sau này mới biết được, nếu tính kỹ ra, cái tên Tam hoàng tử đạo đức giả kia hẳn sớm đã trêu ong ghẹo bướm khắp nơi rồi.
Chỉ là vì hắn còn kiêng dè hoàng đế, không dám suồng sã, nên lúc nào cũng phải lén lén lút lút.
Nhưng ta không có ý định sẽ nói cho Hạ Lan Yên biết những chuyện này.
Đường là do nàng ta chọn, hậu quả có như thế nào nàng ta cũng phải tự mình gánh lấy.
10.
Hôm tổ chức lễ cập kê của ta, có không ít quan lại có giao tình với phụ thân đã đến dự.
Tạ gia, ngoại trừ Tạ Ngọc An, đều đã tới từ sớm.
Mẹ Tạ nắm lấy tay ta, mỉm cười giải thích:
“Tiểu tử đó từ sáng sớm đã không thấy đâu rồi, có lẽ nó đã tới thao trường để tập luyện, đây là thói quen trước giờ của nó. Con yên tâm, lát nữa nó sẽ tới, nhất định sẽ không đến muộn đâu.”
Thực ra ta không quá để tâm tới chuyện này.
Ta biết Tạ Ngọc An chắc chắn sẽ tới.
Nhưng không ai ngờ được là cả Thái tử cũng đến rồi.
Đối với việc này, Hạ Lan Yên còn chẳng thèm giả vờ tỏ ra vui vẻ.
Vì chuyện ban hôn, mọi người không hẹn mà cùng tiến đến chúc mừng nàng ta.
Tam hoàng tử là người mở đầu trước, hắn nâng chén rượu lên, nói:
“Hoàng đệ chỉ mấy ngày nữa sẽ cưới Thái tử phi rồi, huynh trưởng là ta đây mong chờ được uống chén rượu hỷ này đã lâu.”
Trên mặt Hạ Lan Yên hiện rõ vẻ tổn thương, tức giận rời khỏi bữa tiệc.
Sức khỏe của Thái tử không tốt, liên tục ho khan, chỉ có thể dùng trà thay rượu để đáp lễ.
Ngài ấy ngồi ở bục trên, mặc bộ trường bào màu trắng ngà, gấu áo thêu hoa văn mây cát tường, tuy đơn giản lại tao nhã.
Từ khi sinh ra, ngài ấy đã được phong làm Thái tử, nhận được vô số ngưỡng mộ, nhưng còn nhận được nhiều hơn sự thương hại. Không ít thái y đã khẳng định rằng ngài ấy sẽ không sống quá hai mươi lăm tuổi.
Ta ngồi ở phía xa, ánh mắt phức tạp nhìn người chồng trong kiếp trước của mình.
Sau khi kết hôn cùng với ngài ây, tình cảm giữa chúng ta miễn cưỡng có thể nói là tương kính như tân.
Ngài ấy hiếm khi can thiệp vào chuyện của ta, để cho ta được tự do nhất có thể.
Tính cách mềm yếu bẩm sinh của ngài ấy từng là thứ khiến ta chỉ hận không thể rèn sắt thành thép.
11.
Trên đường đi thay quần áo, ta vô tình bắt gặp hai người ở hậu hoa viên.
Là Hạ Lan Yên và Tam hoàng tử.
Nữ tử đang khóc, nam tử đang dỗ.
“Ta nghe theo sự sắp xếp của chàng, ngoan ngoãn gả vào Đông cung để làm nội ứng cho chàng. Nhưng biểu hiện ngày hôm nay của chàng lại khiến ta cảm thấy như chàng đang thực lòng chúc mừng mối hôn sự này vậy.”
“Phó Tòng Kim, chàng thật sự thích ta sao?”
Người của Hạ Lan gia trước giờ đều là tuấn nam mỹ nữ, vì vậy chỉ cần Hạ Lan Yên rơi nước mắt cũng đủ để khiến người nam tử trước mặt cảm thấy đau lòng.
Tam hoàng tử vừa ôm vừa hôn nàng ta:
“Thật.”
“Nhưng mà A Yên, việc phải có một nữ nhi của Hạ Lan gia gả cho Thái tử là chuyện chúng ta chúng không thể thay đổi được.”
“Hiện tại tỷ tỷ của nàng đã đồng ý mối hôn sự với Tạ gia, vì vậy chỉ có thể để nàng chịu khổ rồi.”
Hạ Lan Yên dựa vào lòng hắn, suy nghĩ một lúc, sau đó nói:
“Vậy nếu như trước đó nàng ta được gả cho Thái tử thì sao?”
Hai kẻ đó cứ như vậy cách một bức tường bàn mưu tính kế ta, sau đó còn không biết xấu hổ mà thân mật với nhau một hồi rồi mới cười cười nói nói rời đi.
Có tiếng bước chân giẫm phải lá khô, một thân hình màu trắng tiến lại gần ta.
“Ngươi không sợ sao?”
Ta ung dung quay người hành lễ:
“Tham kiến Thái tử.”
Thái tử nắm tay lại thành quyền, đưa lên bên miệng ho khẽ:
“Bọn họ định hãm hại ngươi, ngươi vậy mà lại không thấy sợ hãi sao?”
Ta hờ hững đáp:
“Ta không sợ bọn họ tới tìm ta, ta chỉ sợ bọn họ không tới.”
Bầu không khí liền chìm vào im lặng, tới mức xung quanh chỉ còn tiếng lá rơi xào xạc của những ngày đầu thu.
Ngài ấy đứng chắp tay, khẽ xoa đầu ngón tay, chăm chú nhìn ta, trường bào màu trắng khẽ đung đưa:
“Hạ Lan Ngọc?”
Nam tử mỉm cười, âm thanh trầm bổng như ngọc thạch.
“Đúng là một cái tên hay.”
“Người cũng rất đẹp.”
“——Hạ Lan Ngọc!”
Đây là tiếng của Tạ Ngọc An.
Hắn đang tìm ta.
Ta muốn rời đi, nhưng lại kiêng dè Thái tử còn đang đứng trước mặt.
Thái tử dường như nhìn ra suy nghĩ của ta, nhếch môi nói:
“Đi đi.”
“Vậy dân nữ không dám làm phiền điện hạ nữa, xin phép cáo lui.”
Ta nhanh chóng rời đi, không nhìn thấy đôi mắt trong veo của nam tử dần dần tối lại, tựa như bên trong đang chất chứa vô số cảm xúc phức tạp.
Ngài ấy khẽ thì thầm:
“A Ngọc…”
12.
Tạ Ngọc An mới nãy còn lớn tiếng gọi ta, vậy mà tới khi gặp được rồi thì lại bắt đầu úp úp mở mở.
Còn không dám nhìn ta.
“Có phải ta đã làm phiền nàng rồi không?”
Ta cố ý trêu hắn:
“Biết đã làm phiền ta còn lớn tiếng gọi ta như thế, chàng có biết người bên trong là ai không?”
Biểu cảm trên khuôn mặt vị tướng quân trẻ tuổi liền trở nên cứng ngắc, còn cầm hộp son trong tay giấu ra đằng sau.
Đó hẳn là món quà do hắn ra ngoài từ sáng sớm để chuẩn bị.
“Tất nhiên là ta biết.”
“Ai mà chẳng biết là Thái tử điện hạ cũng tới rồi. Ngài ấy còn là nhân tài số một kinh thành đấy. Nàng thích ngài ấy cũng đúng thôi.”
Ta dường như ngửi thấy được mùi chua trong lời nói của hắn.
Thế là ta liền sáp lại gần, cười nhạo hắn: “Tạ Ngọc An, chàng đang ghen sao?”
Lá gan của người này quả nhiên rất nhỏ, hắn hoảng hốt lùi lại, khuôn mặt đỏ ửng cả lên:
“Nàng đừng có nói bậy!”
“Ta không có!”
“Hạ Lan Ngọc, nàng đừng đứng gần ta quá như vậy, không biết dè dặt gì cả!”
Ta không nghe, lại tiến thêm một bước.
“Ta chính là kiểu không biết dè dặt như vậy đấy, chàng không thích sao?”
“Hửm? Thích thì gặt đầu, không thích thì lắc đầu đi.”
Đường đường là một tướng thủ lĩnh, lại bị ta chặn đến cứng ngắc cả người, không dám cử động tùy tiện, đến ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung, chỉ có thể hoang mang liếm môi.
Trong mắt ta hiện lên vẻ thích thú:
“Nếu chàng không nói, vậy tức là thích rồi?”
Khuôn mặt của hắn lại càng đỏ hơn.
“Nếu chàng thích, vậy ta có thể hôn chàng không?”
Hắn vẫn im lặng không nói lời nào, ngón tay căng thẳng xoắn chặt lại đến nỗi tưởng như có thể bện thành dây tới nơi.
Ta đặt tay trên vai hắn, kiễng chân lên…
Sau đó nhân lúc hắn nhắm chặt mắt lại mà cướp đi hộp son kia.
Rồi nhanh chóng lùi lại, đứng cách xa hẳn vài bước:
“Đây là quà cập kê dành cho ta sao?”
Tạ Ngọc An vừa thẹn vừa tức, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Hạ Lan Ngọc! Nàng lừa ta!”
“Không tặng cho nàng nữa!”
Hắn tiến đến muốn đoạt chiếc hộp lại.
Ta liền ôm lấy cái hộp rồi bỏ chạy.
“Làm gì có chuyện đã tặng quà rồi còn lấy lại chứ.”
“Ta còn chưa tặng đâu!”
“Vậy nó cũng vẫn là của ta.”
“Ta đổi ý rồi!”
“Cái đó không tính.”
“...”
Hai bóng người một đen một trắng ầm ĩ đùa giỡn trong hậu hoa viên, suy cho cùng đúng là một cảnh tượng hiếm thấy.
Ở phía xa có một bóng trắng đi ngang qua, không nhịn được mà đứng lại quan sát, sắc mặt thoáng dao động.
Phó Tòng Triều không diễn tả được cảm giác hiện tại của bản thân rốt cuộc là gì, hắn chỉ cảm thấy trong lòng rất trống rỗng.
Cứ như thể bản thân đã đánh mất một vật gì đó rất quan trọng.
13.
Hạ Lan gia tuy không được tính là danh môn nhưng lại có tổ tiên từng là ân sư của tiên đế, phần vinh dự này vẫn được kéo dài cho tới tận ngày nay.
Người đến tham dự ngày hôm nay cũng toàn là những nhân vật lớn.
Hôm nay Tạ gia tới còn là để định ngày thành hôn, vì vậy phụ thân đương nhiên rất vui vẻ.
Lễ xong, ta liền lui xuống đi thay y phục.
Nửa đường, Lộc Nhi đột nhiên bị ma ma quản sự kiếm chuyện chặn lại.
Sau đó lại đến một nha hoàn lạ mặt khác bám theo đằng sau chúng ta.
Đợi đến khi bước vào phòng, ta mới phát hiện ra có điều không ổn.
Thái tử đang hôn mê bất tỉnh ở trên giường.
Ta không đi qua đó mà quay người định trực tiếp đẩy cửa rời đi, nhưng cửa đã sớm bị kẻ nào đó khóa lại từ bên ngoài.
Không lâu sau, có một mùi hương lạ bay vào trong phòng.
Ta vịn vào bàn, hai chân vô lực khuỵu xuống, cuối cùng không chống đỡ nổi mà nhắm mi mắt lại, ý thức của ta gần như tan biến.
Cánh cửa bị đẩy mở từ bên ngoài.
Tam hoàng tử không khỏi cảm thấy tò mò:
“Đó là Thái tử, còn đây lại là chị ruột của nàng, vậy mà nàng cũng dám ra tay sao?”
Hạ Lan Yên dựng người ta từ trên nền đất dậy, cười nhẹ:
“Muốn làm nên chuyện thì phải mạo hiểm, không phải sao?”
Nam tử liền mỉm cười hùa theo:
“Vẫn là Yên Nhi của ta thông minh.”
Nhưng giây tiếp theo thì họ không cười nổi nữa rồi.
Tam hoàng tử là kẻ đầu tiên gục xuống.
Một thiếu niên mặc đồ đen từ phía sau cột bước ra.
Tạ Ngọc An sắc mặt u ám, giơ chân đá vào mặt hắn mấy phát.
Ta mở to mắt, nhanh chóng tóm chặt lấy Hạ Lan Yên.
“Muội muội tốt, để ta thành toàn cho muội một lần nhé?”
Vừa nãy khi hai kẻ này bước vào phòng đã hít phải một loại mê hương, liều lượng mạnh đến mức có thể hạ gục cả một người đàn ông trưởng thành.
Ta và Tạ Ngọc An đã uống sẵn thuốc giải từ trước, mới nãy chỉ là diễn kịch để dụ rắn ra khỏi hang mà thôi.
Lộc Nhi đúng lúc xuất hiện:
“Tiểu thư, người không sao chứ?”
Ta lắc đầu, bảo em ấy đưa Thái tử ra ngoài.
“Không cần đâu.” Giọng nói nghiêm nghị của nam tử vang lên.
Ta kinh ngạc nhìn sang, phát hiện người nằm trên giường đã tỉnh lại từ lúc nào.
Ngài ấy chậm rãi đứng dậy, chỉnh trang lại y phục trên người, động tác thanh tao nhã nhặn, khoan thai bước về phía ta.
Mấy người chúng ta còn chưa kịp quỳ xuống, ngài ấy đã khoát tay, nói:
“Miễn lễ.”
“Thái tử điện hạ, ngài——”
Hắn chìa tay về phía ta, mở ra, bên trong lòng bàn tay là một chiếc vòng tay bằng ngọc trông có vẻ khá quen mắt.
Nam tử khẽ ho một tiếng:
“Gần đây thuộc hạ của ta có nhặt được vật này, nhưng ta không dám tùy tiện giao người khác xử lý, vì vậy hôm nay mới đích thân mang đến để trả lại.”
Ta nhíu mày, đưa hai tay ra nhận lấy:
“Tạ Thái tử điện hạ.”
Thái tử thường xuyên phải dùng thuốc, vì vậy trên người ngài ấy lúc nào cũng có mùi thuốc thoang thoảng. Đầu ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng cầm lấy chiếc vòng ngọc vốn đang định đưa lại cho ta, nhưng khi vừa nghe thấy lời ta nói thì bỗng khựng lại.
Ngài ấy cứ giữ nguyên tư thế đó trong một khoảng thời gian khá lâu, đến mức khiến người đang đứng đằng sau chúng ta không khỏi cảm thấy bất mãn.
“Điện hạ, trên mặt A Ngọc nhà ta dính cái gì sao?”
A Ngọc.
Cách xưng hô này thật khiến người ta không thể ngừng nghĩ ngợi lung tung.
Ai mà ngờ rằng cái tên Tạ Ngọc An bình thường chỉ nói chuyện với ta thôi cũng đã mặt đỏ tai hồng kia lại có thể nói ra lời này cơ chứ.
Vòng ngọc rơi vào tay ta.
Thái tử chỉ cười nhạt:
“Hạ Lan cô nương quốc sắc thiên hương, cô* cũng chỉ là người trần tục, muốn nhìn nhiều thêm mấy lần lại có thể khiến Tạ tiểu tướng quân đây nóng ruột đến đứng ngồi không yên rồi sao?”
Tạ Ngọc An điềm nhiên đáp lại:
“Thần chỉ là đang nhắc nhở điện hạ về lễ nghi của bậc quân tử. A Ngọc vẫn còn là một cô nương chưa xuất giá, da mặt mỏng, nếu như bị ngài dọa sợ, lại cần ta tới dỗ dành nàng.”
Ta không ngờ là hắn bây giờ lại giỏi mồm mép như thế đấy.
Người đối diện cũng không chịu yếu thế:
“Chuyện của ngươi với Hạ Lan cô nương còn chưa định được ngày đâu, sao ngươi đã dám chắc chắn kết quả sẽ không thay đổi chứ?”
“Hạ Lan cô nương, mấy ngày trước ta đã hay tin rồi, chuyện nàng muốn từ hôn, nếu nàng không ngại, ta có thể giúp nàng.”
Tạ Ngọc An sầm mặt, bàn tay giữ chặt lấy chuôi kiếm, dường như sắp không nhịn nổi nữa:
“Điện hạ, ngài đi quá giới hạn rồi.”
Hai người này bình thường rõ ràng chẳng có mấy khi tiếp xúc với nhau, thế mà vào lúc này lại đối chọi gay gắt cứ như chó với mèo.
Chuyện này khiến ta thấy rất bất ngờ..
Thái tử trong kiếp trước là người lúc nào cũng chỉ biết nhẫn nhịn, chưa từng gây xích mích với ai, dù người hầu kẻ hạ có phạm lỗi vẫn sẽ dễ dàng tha thứ.
Tạ Ngọc An lại càng không phải nói, rất hiếm khi nào hắn lại cả giận đến mức thiếu chút là rút kiếm ra khỏi vỏ như thế này:
“Không giấu gì ngài, ngày hôm nay cha mẹ của ta tới đây là để bàn chuyện hôn nhân của hai người chúng ta. Đến ngày ấy nhất định sẽ mời điện hạ tới uống rượu mừng.”
Thần sắc trên khuôn mặt Thái tử thoáng cứng đờ, bàn tay khẽ siết lại, cười khổ:
“Vậy sao?”
Ta cảm thấy hơi đau đầu, chỉ có thể nói khéo:
“Cũng coi như là song hỷ lâm môn, dù sao Thái tử và muội muội của ta cũng sắp thành thân——” Ý thức được bản thân đã nói hớ, ta lập tức ngậm miệng lại.
Nhìn Hạ Lan Yên đang nằm ở dưới đất, ta thật muốn tát cho chính mình một cái.
Đúng là đâm bị thóc, chọc bị gạo mà!
Sắc mặt của Thái tử quả nhiên tối sầm lại.
14.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, Tạ Ngọc An ôm ta bay lên trốn trên nóc nhà.
Bàn tay hắn luôn ôm chặt lấy ta, chỉ sợ ta bị ngã.
Trong giọng nói có chút tự trách:
“Nếu như ta không có ở đây thì nàng phải làm sao chứ?”
Ánh mắt ta vẫn mải mê quan sát những vị khách đang từ tiền sảnh đổ dồn tới xem náo nhiệt.
“Yên tâm đi, ta sẽ không để bản thân chịu thiệt đâu. Hôm nay chỉ là đúng lúc chàng có mặt ở đây nên ta mới nhờ chàng giúp thôi.”
“Hạ Lan Ngọc.” Đây là lần đầu tiên hắn mặc kệ những lễ nghi phải có của bậc quân tử, dùng tay quay mặt ta lại, ép ta phải nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Gả cho ta đi.”
Thấy ta không đáp lời, trong ánh mắt của vị tướng quân trẻ tuổi liền có chút nhụt chí.
Hắn sáp lại gần ta, trán của hắn áp lên trán của ta:
“Hạ Lan Ngọc, xin nàng hãy gả cho ta.”
Trong giọng nói yếu ớt còn lẫn một chút vẻ đáng thương.
Hắn đang van nài ta.
Trái tim ta thổn thức đến loạn nhịp.
Ta đã trải qua tới hai kiếp sống nhưng ta chưa từng cảm thấy như vậy trước đây.
Tạ Ngọc An thích ta sao?
(Còn tiếp)
_______________
(*) Cách xưng hô của vua, chúa, thái tử thời phong kiến.