Chương 4 - A Diệu
4
Kỳ thật muội muội ta căn bản không có sinh bệnh.
Biết được phải dùng nước giếng lạnh buốt để hạ nhiệt độ, nàng lập tức cởi bỏ chăn mền cùng mấy lớp y phục dày đang mặc, khuôn mặt đỏ rực dần dần khôi phục bộ dáng bình thường.
Nàng khóc lóc:
“Ta chỉ muốn thứ ta vốn phải có, ta có lỗi gì đâu.”
Mẫu thân liền nhẹ giọng an ủi nàng, nói sau này có tiền sẽ cho nàng mua chuỗi ngọc lớn hơn.
Ta nhìn nàng nói:
“Có tiền? Nơi nào có? Nhà ta xuống dốc rồi, đệ đệ mới sáu tuổi, chờ hắn thuận lợi đến hai mươi cập quan, có thể đi ra ngoài kiếm việc kiếm tiền, lúc đó muội muội hẳn là đã sớm lập gia đình rồi. Khi đó còn muốn chuỗi ngọc hay sao?”
Muội muội oa một tiếng khóc lớn:
“Mẫu thân, ngươi nhìn nàng! Nàng nói chuyện thật là khó nghe.”
Kỳ thật lời khó nghe hơn ta còn chưa nói.
Đệ đệ ta, thật ra là kẻ ngốc.
Lúc ba tuổi hắn sốt cao, mẫu thân ta biết nhưng không cho gọi người mời đại phu, nàng chỉ ở một bên ngồi khóc. Chờ cha ta đi ra ngoài uống rượu xã giao trở về mới thủ thỉ nói với hắn, sau đó cha ta mới đi mời đại phu.
Kết quả đệ đệ nóng tới hỏng não rồi.
Ở kiếp trước, ta sở dĩ hoảng hốt chạy vạy trong đêm như vậy, cũng là vì lo sợ muội muội lại biến thành như đệ đệ vậy.
Chỉ là mẫu thân ta một mực không thừa nhận đệ đệ có vấn đề, nàng nói đệ đệ là quý nhân điểm danh trễ, cho nên nói chuyện chậm hơn người thường một chút, tham ăn một chút.
Nói ta không cần thiết luôn nhắm vào đệ đệ.
Ngày ta ch-ết hôm đó, thân thể còn chưa lạnh, đệ đệ còn từ trong ngực ta sờ lấy đi điểm tâm ta mang về, ngồi ở bên cạnh ta từ từ ăn.
Đối với hắn, ta có lẽ chỉ là một công cụ hình người định kỳ mang đồ ăn về cho hắn mà thôi.
Ta quay người rời khỏi phòng.
Phía sau là thanh âm muội muội khóc lớn:
“Nương, chúng ta có phải hay không thực sự hết tiền rồi? Vậy lễ cập kê của ta phải xử lý sao? Tỷ tỷ cũng làm rồi, không có khả năng ta không làm đi? Hơn nữa ta nhìn Thu Hà các nàng đều mua son phấn, y phục trang sức cũng thoải mái đeo, ta làm sao bây giờ? Nương, ngươi đừng chỉ khóc nữa, ngươi hỏi một chút tỷ tỷ, chúng ta làm sao bây giờ.”
Phía dưới gối đầu của ta, kỳ thực cất giấu mấy chục văn tiền.
Số tiền không đáng bao nhiêu. Vốn là chuẩn bị cho mẫu thân một kinh hỉ, muốn nói cho nàng biết ta cũng có thể bắt đầu kiếm tiền.
Xem ra sau này, đều không cần làm như vậy nữa.
Những ngày này, ta nói là đi tìm tỷ tỷ nhà bên thêu hoa làm nữ công, kỳ thật là đi tới hẻm Lưu quả phụ nơi đó, giúp nàng giặt quần áo bẩn để kiếm tiền.
Mười bộ quần áo hai văn tiền, vừa đau lưng vừa mỏi tay.
Ta cất kỹ tiền, bình tĩnh bắt đầu suy nghĩ tới thế giới ở kiếp trước.
Ta nhớ được mùa đông năm nay, phía bắc bão tuyết lan tràn, mọi rợ xuôi nam cướp bóc, thảo dược vừa hiếm vừa quý.
Nếu như ta có thể có một bút tiền vốn mà nói....
Chí ít có thể lời gấp mười gấp trăm lần.